Chương 14

Đối Tượng Xem Mắt

Ánh Sao Augenstern 11/05/2024 10:12:49

“Tôi muốn ăn kem nên muốn rủ em ăn cùng.”


“Sếp thích ăn kem thật à?”


“Ừ.”


Đông Trạch gật đầu.


Hắn thấy chuyện này cũng bình thường mà, ai mà chẳng có sở thích riêng.


Đông Trạch thích ăn kem, rất thích là đằng khác. Ở nhà hắn còn có cả một tủ chứa đầy các loại kem khác nhau.


Hắn dừng xe lại trước một tiệm kem nhỏ bên đường, vì không tiện bước ra nên Nguyệt An sẽ là người đi mua.


“Sếp muốn ăn vị gì?”


“Dâu.”


Phụt!


Cô xém chút nữa là cười phụt ra, may là kiềm lại được.


Đông Trạch lườm cô một cái.


“Ai nói dâu chỉ dành riêng cho nữ?”


Đúng, đúng, không ai quy định dâu là dành riêng cho nữ hết. Cô cũng đâu có nói gì đâu, cô chỉ thấy mắc cười thôi mà.


Nguyệt An đi vào mua hai ly kem cỡ lớn vị dâu và xoài.


Ngồi vào xe, cô múc một muỗng cho vào miệng. Vị chua chua ngọt ngọt tan ra khiến cô cười tít mắt.


Ăn tráng miệng bằng kem thì đúng bài rồi.


“Của sếp ngon không?”


“Ngon.”


“Cho em thửđi.”


Đông Trạch đưa ly kem của mình cho cô còn hắn lấy ly của cô.


Hai người trao đổi cho nhau, mỗi người một muỗng.


“Của sếp ngọt quá.”


Cô nhăn mặt.


Ngọt hơn cái của cô nhiều, Nguyệt An không quen ăn ngọt như thế.


“Của em ngon hơn phải không?”


Cô chớp chớp mắt với hắn.


Mau khen vị của cô ngon hơn đi, mau khen đi.


“Ừ.”


Đông Trạch miễn cưỡng gật đầu.


Hắn lấy lại ly kem của mình, tiếp tục ăn ngon lành.


Nguyệt An nhìn thấy thì thì “chậc” một tiếng rồi bắt đầu giảng giải về sức khoẻ.


“Sếp ăn ít ngọt thôi, sếp có bệnh đấy. Ăn ngọt nhiều thế coi chừng “ngủm” sớm hơn.”


“Em khoái tôi “ngủm” lắm à?”


“Em đang muốn sếp giữ gìn sức khoẻ, chứ già rồi mà còn ăn ngọt nữa.”


Cô hiếm khi thấy người già nào ăn ngọt lắm, họ thường ăn thanh đạm nhiều hơn.


“Đỡ hơn cái món mặn chát của em.”


Hay rồi, nay biết phản bác lại cô luôn.


Lấy món ăn của cô ra để chê bai luôn, cất công cô nấu cho ăn mà đem ra chê lên chê xuống như thế.


“Sếp ăn nhanh đi, trời tối rồi.”


Còn phải chuyển đồ cô sang nhà hắn nữa.


Hai người chí choé một hồi thì cũng ngưng, Đông Trạch đến nhà để nói với mẹ cô một tiếng. Hắn còn cam kết sẽ chăm sóc cô chu đáo.


“Con bé An nó có hư, con cứ mắng nó cho mẹ.”


Con gái bà tính tình ngang như cua, ai nói chuyện với nó mà không tăng xông máu thì coi như người đó tài.


Bà sợĐông Trạch không chịu nổi.


“Mẹ, mẹở nhà giữ gìn sức khoẻ. Con đi chuyến này chắc sẽ khó trở về.”


“Nói bậy.”


Bà đánh cô một cái.


Cái gì mà khó trở về?


Nhìn cô đóng kịch mãi Đông Trạch cũng thấy quen, hắn đứng đợi cô diễn xong màn kịch của mình.


Đồ của Nguyệt An không nhiều lắm, chủ yếu là vì cô không thích mua quần áo nên đa phần chỉ có mấy món linh tinh chiếm diện tích.


“Đi đi, để thằng bé đợi kìa. Hai đứa đi cẩn thận nhé.”


Nhìn con gái nuôi mấy chục năm tự nhiên đùng cái nó dọn sang bên nhà khác, ít nhiều gì bà cũng thấy buồn.


Mà thấy con mình có tình yêu thì cũng an ủi được phần nào.


Ngồi trên xe, Nguyệt An buồn bã gục đầu vào cửa kính.


“Buồn lắm à?”


“Sếp cho em về mỗi cuối tuần nha.”


“Em muốn về khi nào thì về.”


Hắn cũng đâu có quyền cấm cô.


“Sếp… vậy mình sẽ ngủ chung hay riêng?”


“Chung.”


Gì? Chung hả? Sao vậy được?


“Sao? Em ngại à?”


“Sếp đừng có làm vậy… em thích lắm.”

Novel79, 11/05/2024 10:12:49

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện