Chương 13

Đối Tượng Xem Mắt

Ánh Sao Augenstern 11/05/2024 10:12:46

“Con… định để về nhà mới hôn sau.”


“Hả?”


Đến lượt Nguyệt An ngơ ngác.


Nói dối không chớp mắt.


Đông Trạch mà thật sự có ý định như vậy thì cô thề cô sẽ sủa gâu gâu.


Hắn chắc chắn không muốn bị mẹ mắng nên mới nghĩ ra đại cái cớđể nói.


“Con thích sự riêng tư hơn… với cả công ty cũng không thích hợp cho chuyện đó.”


Cô tự khinh bỉ trong lòng.


Chỉ là hôn thôi, còn chưa mất đến ba giây thì có gì không thích hợp? Cũng có phải làm tới chuyện kia luôn đâu.


Đúng là muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm lý do.


“Mẹ thấy thằng Trạch nói cũng đúng đó con. Hai đứa về nhà sẽ thích hợp hơn.”


Nhắc đến chuyện nhà cửa, mẹ hắn chợt nhớđến.


Hình như hai đứa này vẫn chưa ở chung với nhau thì phải?


“Hai tụi con đang sống riêng hả?”


“Dạ.”


Hai người đồng thanh trả lời.


“Vợ chồng sao lại sống riêng? Ngay hôm nay Nguyệt An phải dọn đến nhà chồng con sống liền.”


Bà nói với cô xong lại quay sang nói với hắn.


“Còn con thì phụ vợ xách hành lí qua nhà mình.”


Bây giờ còn sống riêng thì đến bao giờ bà mới có cháu bồng chứ? Phải đánh nhanh thắng nhanh.


“Khoan đã mẹ, đ-đám cưới xong dọn chưa muộn đâu mẹ.”


Nguyệt An hoảng hốt lên tiếng.


Cô thích hắn thật đấy nhưng dọn qua sống chung có phải hơi gấp không?


Hai người mới tiếp xúc vài ngày, tính cách chưa hợp lắm.


Thêm nữa cô có cái tính bừa bộn, sợở chung với hắn sẽ làm hắn khó chịu. Đến lúc đó chưa cưới được bao lâu đã phải ly hôn thì cũng kì.


“Đến lúc đó là quá muộn rồi. Mẹ không cần biết, trong chiều nay phải dọn ngay cho mẹ.”


Lời bà đã nói thì không có gì thay đổi được.


Nguyệt An và Đông Trạch bị bà hối thúc ăn nhanh nhanh rồi về nhà dọn đồ.


Ngồi trên xe, cô buồn chán nghịch Ng'n t mình.


Thế là phải sắp xa mẹ rồi sao?


“Ở chung với tôi chán lắm sao?”


“Chắc vậy.”


Từ nhỏ tính hắn đã trầm tĩnh, lạnh lùng, ít nói. Lúc nào cũng bày cái bộ mặt như ai trộm sổ gạo không bằng.


Bây giờở chung thì thế nào cô sẽ sớm phát điên vì điều đó mất.


“Em ở bẩn lắm, sếp suy nghĩ lại đi.”


“Tôi biết dọn dẹp.”


“Em thức trễ, dậy trễ. Sếp nghĩ thêm chút đi.”


“Tôi có thể gọi em dậy và nhắc em đi ngủ sớm.”


Ai cần? Cái cô cần là hắn suy nghĩ lại để nói với mẹ hắn kìa.


“Sếp… em khuyên sếp nên nghĩ kĩ rồi mới làm.”


Ở chung với nhau nếu hắn không điên thì người điên sẽ là cô.


Tóm lại một trong hai người sẽ có một người phát điên còn không hai người sẽ cùng điên.


“Em lười rửa bát, lười giặt quần áo, tất mang xong sẽ vứt lung tung. Sếp chịu được sao?”


“Nhà có máy rửa bát, có máy giặt, vớ sẽ có người giúp việc dọn hộ. Em nghĩ tôi chịu được không?”


Thua!


Cô thua rồi, nói không lại cái người mồm mép này.


Thôi thì nếu sau này có gì thì hắn tự mà chịu đi, cô đã cảnh cáo trước rồi mà không nghe đấy thôi.


Nói không lại, Nguyệt An tiếp tục nghịch tay mình.


Tâm trạng bây giờ của cô có chút buồn chán, có chút bất lực nhưng cũng có chút mong chờ.


Sống chung với Đông Trạch không biết sẽ như thế nào nhỉ?


Liệu có giống như mấy bộ phim cô xem không?


Tổng tài lạnh lùng và cô nhân viên dễ thương.


“Đang nghĩ gì đó?”


“Sếp đoán xem.”


Nghĩ gì còn lâu mới nói.


“Ăn kem không?”


“Sếp muốn ăn à?”


Từ lúc đi đến giờ cứ hỏi cô có muốn ăn kem không?


“Ừ.”


“Gì?”


“Tôi muốn ăn kem nên muốn rủ em ăn cùng.”

Novel79, 11/05/2024 10:12:46

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện