Chương 61 – Con thỏ nóng nảy cũng cắn người
Chúc mừng ngươi, ngươi có tin vui.
Hình như ta đang nằm mơ, trong mộng có một hoa khôi xinh đẹp còn hơn nữ hoàng, còn tôn quý còn hơn đại mỹ nhân, âm thầm nói với ta một câu như vậy, sau đó ta từ trong mộng giậtt mình tỉnh lại, phát hiện thân thể rơi vào hư không, thì ra vẫn còn ở trong mộng.
Trong tầng mộng này ta nhìn thấy Quỷ Hồn ૮ɦếƭ tiệt đeo mắt kính kia, nàng cười càng thêm âm trầm ***, da gà ta mãnh liệt như nhảy Thoa* y.
"Chúc mừng ngươi, ngươi có mang" Nàng cười đến ánh mắt đều nhanh biến thành một đường thẳng.
"Ngươi đừng có nói hươu nói vượn" Làm sao có thể, tùy tùy tiện tiện liền mang thai sao.
"Tại sao không có khả năng, ngươi sờ sờ bụng mình xem, ngươi có cảm thấy được trong bụng ngươi có cái gì không?" Nàng chỉ vào bụng của ta nói.
Ta chạm vào bụng sờ soạng một vòng, bụng bằng phẳng trống không, rốn cũng còn đó, không giống như thiếu thứ gì hay thêm thứ gì.
Ta thở phì phò nói với nàng "Nói nhảm, ta mang thai khi nào"
"Ngươi nghe đi, có tiếng khóc của trẻ con đó" Nàng nắm tay ta lay động.
"Ngươi đùa giỡn một lần còn muốn đùa giỡn ta lần thứ hai sao?" Trước kia cũng đã chơi đùa ta rồi, ta không giáo huấn ngươi thì ngươi không biết sợ phải không?
Nàng tự biết không có cách chơi tiếp tục, ha ha cười, nói "Ta thật sự không lừa ngươi, trong bụng ngươi đã mang thai một hài tử"
"Ai ?" Ta không tin.
"Thái hậu. Hơn nữa đứa bé này không tầm thường nha" Ánh mắt nóng bỏng của nàng đặt ở trêи bụng ta, nếu không phải ta biết ta quan trọng với nàng thì ta sẽ nghĩ nàng muốn ăn thịt của ta.
"Nhưng mà… Ta… nhưng mà… Cái kia…" Ta khoa tay múa chân lên, muốn nói rõ ta cùng thái hậu cùng một chỗ lâu như vậy mây mưa thất thường nhưng mà vẫn không có khả năng này.
Sắc mặt nàng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói "Lý luận ở trong này là không có dùng tới, trêи lý luận mà nói ta căn bản không tồn tại, nhưng mà ta lại xuất hiện trước mặt ngươi, còn nữa, trêи lý luận mà nói thái hậu cùng hoàng hậu là không thể nào phát sinh thông ɖâʍ, các ngươi đã có thông ɖâʍ,vậy điều đó nói lên cái gì? Nó nói lên bây giờ lý luận là vô dụng, chúng ta cần nhận rõ sự thật, nhận rõ sự thật đi. Cho nên, ngươi không cần tiếp tục từ chối, ngươi thật sự mang thai"
Ta lắc đầu nguầy nguậy, đập xuống bàn "Rốt cục ta đã đi tới thế giới gì vậy!"
Chiếc bàn kia là tảng đá cứng rắng, ta còn tưởng rằng ta không nghĩ ra được gì hết thì ót truyền đến một trận đau nhức, bên tai có âm thanh vo ve như là một con muỗi đang bay vòng quanh đầu của ta.
Ta mở to mắt, nhãn cầu chuyển động, thấy mình nằm trêи một chiếc giường lớn mềm mại, trong không khí tỏa ra mùi huân hương tao nhã quen thuộc.
May mắn là khi ta tỉnh lại, ta không phải nằm trêи mặt đất trong nhà lao cũng không phải nằm dưới địa ngục mà là bên cạnh thái hậu.
Ta nhịn không được thở dài, ta nghĩ những gì xảy ra trước đó là một giậc mộng thì hơn, trong mộng như là một vỡ kịch thất bại, vừa tỉnh dậy thì chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Mắt của ta dừng lại, dừng ở trêи người thái hậu. Nàng ngồi trêи một chiếc ghế nhỏ bên giường, nhìn thấy biểu cảm đang kϊƈɦ động của ta.
"Ngươi đã tỉnh!"
Ta nhìn nàng mỉm cười, nói "Thái hậu, hôm nay là khi nào?"
"Ngươi…" Nàng sửng sốt, vội xoay người gọi Hương di tới, "Hương di, ngươi mau tới đây. Hình như nàng không nhớ ra ai gia"
Hương di cùng một đám người chạy tới, ta kinh ngạc nhìn thái hậu nói "Thái hậu, ta không sao, ta là muốn hỏi hôm nay là ngày nào, giống như thời gian ta ngủ quá dài, không biết hiện tại ta hồi cung hay chưa"
"Hồi cung?" Thái hậu như đầu gỗ mất hồn, hỏi ngược lại lời của ta.
Xem diễn cảm, lòng dần dần chìm xuống, "Chẳng lẽ đây không phải là mộng, thật sự sao?"
Nàng đứng lên "Ngươi cho đây là mộng của ngươi?"
Ta thật là mơ hồ, lại có thể đem sự thật xem như giấc mộng.
Tay của ta sờ trêи bụng của mình "Thái hậu, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi cần thành thật trả lời ta, ta thật sự có sao?" Mặt ta co cứng lại với nhau, đời này thật sự không nghĩ tới sẽ hỏi ra những lời này.
Thái hậu đè lại tay của ta, trịnh trọng gật đầu, nói với ta "Thái hoàng thái hậu nói như thế là không sai"
"Tại sao người mang thai là ta?"
Nàng cũng bắt đầu cúi đầu tự hỏi "Ai gia cũng không hiểu"
Ta bắt lấy hai tay của nàng, hơi dùng lực, đem nàng kéo đến gần ta, nàng lảo đảo tiến lên một bước, ngồi ở bên cạnh ta.
Ta nhìn Hương di cùng với những người khác nói "Các ngươi đi xuống đi, ta muốn cùng thái hậu tâm tình"
"Thái hậu…" Hương di chần chờ nhìn nàng.
"Yên tâm ta sẽ không ăn nàng" Xem ra ta giống như là người đáng sợ như vậy sao? Ta thật sự muốn sờ sờ mặt mình, có phải sau khi ngủ một giấc cả người đều biến dị thành quái vật hay không, thế cho nên các nàng bắt đầu sợ ta.
Sau khi họ đi rồi, ta cùng nàng rốt cục cũng được thời gian yên tĩnh ở chung.
Giờ phút này nàng gần trong gang tấc, ta cùng với nàng chặt chẽ cùng một chỗ, gần như không cần cố sức cũng có thể cầm tay nàng. Bây giờ cũng không còn bi thương vì không được gặp nàng như lúc trước nữa.
Ta nhìn thấy nàng vẫn im lặng, nàng chầm chậm đem đầu cúi thấp, sắp dán ng.
"Trước khi ta hôn mê, ngươi đã cầm cây dao kia đâm vào long ng của mình sao?" Ta không xác định chuyện này có phải là nằm mơ hay không, có lẽ đó là một giấc mộng, cũng có lẽ bây giờ cũng không phải sự thật, đều là giả dối.
Nàng nói "Ngươi quên việc này đi"
"Làm sao ta quên được, ta còn nhớ rõ biểu cảm của ngươi, đáng thương, làm cho đau lòng lắm ngươi biết không" Ta vui cười lên, tâm tình vốn không yên đột nhiên tốt lên.
Nàng nhíu mày, biểu cảm giận dữ, trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, nói "Hoàng hậu, không cần nói với ai gia những lời này, quá…"
"Quá cái gì?"
"Quá dở hơi"
"Phốc, hài tử cũng có rồi, ngươi còn nói năng tuỳ tiện, có lầm hay không!" Bây giờ ta càng lậm một câu cửa miệng, mở miệng sẽ nhắc đến hài tử. Hơn nữa ta phát hiện chỉ cần ta nhắc tới con của chúng ta thì nàng sẽ có phản ứng đặc biệt, giống như thực sốt ruột, thực kϊƈɦ động.
Ta nói "Ngươi có phải không thích đứa bé này hay không?"
Nàng lắc đầu, nói "Ai gia không phải là không thích, mà là lo lắng"
"Lo lắng đứa nhỏ này là người khác lòai?" Ta buồn cười hỏi.
"Ai gia càng không có ý này" Nàng rối rắm hết đường chối cãi.
"Tốt lắm, ngươi nói xem, là có ý gì?" Ta nhìn thấy lỗ tai nàng đều ửng hồng, ngượng ngùng tiếp tục e thẹn.
Nhìn thật đáng yêu.
"Hoàng hậu, nếu ngươi đã gánh trách nhiệm nặng nề, thì phải hiểu được nặng nhẹ, nhất cử nhất động của ngươi liên quan đến danh dự hoàng thất, ảnh hưởng rất lớn. Nếu như việc này truyền vào dân chúng thì hậu quả khó lường"
Ta xoa xoa bả vai của nàng "Ngươi khổ cực rồi"
Nàng trái lại tức giận nhìn ta, nói "Hoàng hậu, là thật đó, ai gia là vì ai mà bận tâm chứ!"
"Được rồi, được rồi, ta nói là vất vả cứ để cho ta. Ngươi là mẫu thân của hài tử, hài tử là con của ta, cũng là của ngươi, ngươi đừng quên chuyện này cũng có công lao của ngươi, tuy rằng ta không rõ đứa nhỏ này rốt cuộc làm sao tới, nhưng mà ta sẽ an tâm sanh hài tử cho ngươi"
"Hoàng hậu, theo ý của ai gia thì đứa bé này không được" Thái hậu nói.
Ta vì kϊƈɦ thích quá độ mà sững sờ, thái hoàng thái hậu tà ác kia đi vào điện, dáng vẻ tôn quý, làm cho người ta từ nội tâm phát ra bội phục, vì sao cả bộ dạng đi đứng của người này cũng toát ra khí chất hoàng gia như vậy.
Nàng vừa vào cửa liền mắng thái hậu "Hồ nháo. Không thể theo ý ngươi"
Thái hậu thẳng thắt lưng, nói "Hoàng hậu nàng không phải huyết mạch của bộ tộc ta, thái hoàng thái hậu quên điểm ấy rồi sao"
"Ta đương nhiên nhớ rõ. Nàng không phải tộc người Phượng gia, nhưng mà đứa bé trong bụng của nàng cũng là thiên nữ chân truyền, hài tử nàng sinh ra là người mà ta đã đợi từ lâu"
"Có lẽ không có khả năng" Nàng kiên định nói nhưng cũng có chút hoảng hốt.
Ta kéo nhẹ ống tay áo của nàng, muốn hỏi thái hậu người mà thái hoàng thái hậu chờ đợi là ai, cùng ta lại có quan hệ gì chứ?
Thái hậu cầm tay của ta, nói "Hoàng hậu, hài tử trong bụng ngươi tuyệt đối không thể giữ lại"
"Thái hậu, ngươi đừng quên, bộ tộc Phượng thị chỉ còn một mình ngươi thôi, nếu không cho nàng sinh hài tử trong bụng ra, thì chỉ có thể để ngươi sinh, ngươi nguyện ý hy sinh chính mình sao?" Thái hoàng thái hậu từng bước đến gần thái hậu, cuối cùng gót chân dung phải mép giường.
Ta nghe hiểu không hết, nhưng mà ít nhất thì cũng bắt được điểm quan trọng.
Ta luống cuống tay chân từ trêи giường đứng lên, đem thái hậu ở trước mặt che chắn sau lưng, mặt đối mặt chống lại thái hoàng thái hậu, nói "Bây giờ hài tử ở trong bụng ta, có lời gì nói với ta, không cần hỏi nàng"
Thái hậu động thủ, muốn tránh ra khỏi ta, nói "Hoàng hậu, câm mồm"
"Ngươi mới câm mồm, nơi này để cho ta làm chủ" Ta không chút nghĩ ngợi quay đầu lại quát lại nàng.
Thái hoàng thái hậu giơ tay lên đặt ở trêи bụng của ta, làm xương sống ta rét run, nàng tươi cười, nói "Người ta muốn chính là nàng"
"Tại sao ngươi cho rằng người ngươi cần là hài tử trong bụng ta?" Chỗ bị nàng sờ giống như rắn bò qua, trong lòng nhộn nhạo.
"Ta tính, không có sai, ngàn năm luân hồi quay về, ta chờ một ngàn năm, bởi vì ngày này, ta không có khả năng trơ mắt nhìn thấy nàng biến mất trước mặt ta " Nàng nâng lên người, nhìn thái hậu nói "Nếu nàng có chuyện gì, ta sẽ đem vô cùng tàn nhẫn nguyền rủa ngươi"
Ta nói "Có chuyện từ từ nói, đừng dọa hù nàng, nàng còn nhỏ"
Ít ra thì cũng nhỏ hơn ta.
Ánh mắt thái hậu lộ ra hung dữ, ta cố gắng nhô lên cái bụng bằng phẳng, tỏ vẻ hiện tại ta mang thai cho nên ta lớn nhất, các ngươi đều phải nghe ta.
"Có chuyện ta muốn nói rõ trước, nếu ta không có …"
Thái hoàng thái hậu nói "Không có khả năng, mạch của ngươi giống hỉ mạch, tuyệt đối không thể sai. Hơn nữa ngươi có thể xem cổ tay của ngươi, mặt trêи có một dây tơ hồng, đó chính là biểu tượng khi mang thai của bộ tộc Phượng thị"
Một tia hi vọng cuối cùng của ta cũng bay đi, bởi vì trêи cổ tay của ta thấy được thứ kia.
Nơi đó không chỉ có một sợi tơ hồng mà còn có một điểm đỏ, "Nơi này tại sao còn có một chấm đỏ?"
Thái hoàng thái hậu nhìn thoáng qua, trắng mắt liếc ta một cái, ánh mắt giống như đang ngạc nhiên "Đó là thủ cung sa, cho biết ngươi vẫn là xữ nữ"
Thủ cung sa trêи trán thái hậu chạy qua đây sao.
"Ngươi nhất định phải giữ nàng lại" Thái hoàng thái hậu lộ ra ánh mắt mê ly, thâm tình nhìn bụng ta.
Trong bụng của ta dường như có phản ứng với biểu cảm của nàng, âm thanh 'cô lỗ cô lỗ' truyền tới, biểu cảm của ta và nàng đều thay đổi.
"Ta đói bụng" Ta nói.
"Còn không mau chuẩn bị bữa tối" Nàng gấp đến độ dậm chân.
Nàng mang theo một đám người rời đi, còn ta duỗi thẳng cổ nhìn mấy lần, xác định không ai sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thái hậu thừa dịp ta lơi lỏng đẩy tay của ta ra.
Ta theo đuôi đi bên cạnh nàng, nói "Thái hậu ngài đại nhân đại lượng, tạm tha ta lần này, lần sau ta nhất định không hung dữ với ngươi nữa"
Đang lúc bước đi nhanh thì nàng mạnh mẽ xoay người, cố nén tức giận, ngẩng đầu lên nói với ta "Hoàng hậu, ai gia làm như vậy là vì ai, ngươi có biết không!"
"Biết"
"Ngươi biết ngươi còn đồng ý với nàng ấy!"
"Tại nàng ấy là lớn nhất, ta sợ ngươi gặp nguy hiểm"
"Ngươi…" Nàng thực gấp gáp, gấp đến độ muốn đánh người, nhưng nhìn bộ dáng nàng rất có gia giáo, không biết đánh người là gì.
Nếu như là ta, ta nóng nảy sẽ nghĩ cắn người, cắn người không phải là tội gì lớn, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người.
Ta giơ tay lên, hảo tâm nói "Ngươi có muốn cắn ta một cái không?"
Nàng chưa đưa ra ý kiến mà đã bắt lấy tay của ta hung hăng cắn một cái.
Lúc này ta biết cái gì gọi là đau rồi. Cắn nhẹ thôi, thái hậu, tu dưỡng, tu dưỡng của ngươi!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.