Dương Lâm Bảo vùi đầu vào hõm cổ cô, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm một cái, nghe thế thì xấu xa cởi luôn chiếc váy kia vứt qua một bên:
- Tại sao lại nói thế? Em không mặc áo ng kìa.
Hạ Mạn Thư chắn hai tay trước ng.
Trời ạ! Lúc Trần Ngọc Linh đưa váy cho cô thay thì nghĩ áo hai dây, có áo ng sẽ mất thẩm mỹ, với lại váy này có đệm ʍúŧ khá dày và chắc chắn liền *** ng ra. Ai biết giờ lại trở thành thứ để anh trêu chọc.
Hạ Mạn Thư nhỏ bé bất lực nằm dưới móng vuốt của con sói đói. Dương Lâm Bảo nhẫn nại hôn môi cô, dây dưa một lúc lại xuống cổ rồi xương quai xanh, ʍúŧ mát *** trắng. Hạ Mạn Thư bị K**h th**h ập đến, cắn răng không ***, chỉ có tiếng thở dốc trong cổ họng.
Tay Dương Lâm Bảo sờ soạng đủ rồi thì bắt đầu cởi đồ, Hạ Mạn Thư nằm trên giường nhắm nghiền mắt, cảm thấy thật ngượng ngùng, cô lắp bắp ý kiến:
- Ừm.. chú.
Dương Lâm Bảo nâng hai chân cô lên vai, chuẩn vị đi vào nghe thế thì khựng lại. Hạ Mạn Thư nắm chặt grap giường:
- Có thể.. có thể mang bao vào hay không?
Dương Lâm Bảo nhíu mày, hai tay vẫn giữ eo cô. Hạ Mạn Thư vội giải thích:
- Chúng ta chưa nên có em bé, đợi một thời gian nữa em lớn..
Cô thấy anh rời giường, nghĩ rằng anh không muốn làm nữa, nhìn theo bóng lưng anh đi ra ngoài thì có chút mất mát. Cô ngồi dậy đi xuống giường nhặt quầh áo của mình lên, thì lại bị kéo xuống giường.
Dương Lâm Bảo đè lên cô, nở nụ cười xấu xa nhất quả đất:
- Thế hôm nay mình sử dụng hết số này đi.
Anh lấy một cái xé ra rồi mang vào, ném những cái BCS còn lại lên tủ đầu giường, với tay tắt đèn. Hạ Mạn Thư đang ngơ ngác thì bị anh vắt hai chân qua em mình thúc vào một cái. Hạ Mạn Thư hét lên, nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn, nắm chặt grap giường, căng hết dây thần kinh lên, cô bật khóc:
- Đau, chú đau. Từ từ thôi. Đau.
Không phải lần đầu của cô, nhưng thực sự nó rất đau, đột ngột tiến vào mà chưa chuẩn bị nó *** người.
Dương Lâm Bảo bị cô kẹp chặt lại phía trong không lên xuống được. Cũng cảm nhận được đau trộn lẫn với ***. Anh gầm nhẹ trong cổ một tiếng rồi vuốt ve an ủi:
- Bảo bối, thả lỏng ra đi, chặt quá.
Hạ Mạn Thư vẫn cuống quýt hết lên:
- Đau lắm, huhuu.
Dương Lâm Bảo cúi xuống hôn đôi mắt nhoè lệ của cô:
- Thả lỏng ra, nếu không là kẹt lại thật đấy.
Hạ Mạn Thư điều chỉnh lại tinh thần, đợi cơn đau lắmg xuống rồi từ từ thả lỏng. Dương Lâm Bảo nhấp từng chút một, lúc sau cảm nhận được trơn tuột rồi lại bắt đầu giở trò:
- Bảo bối, có thoải mái không?
Hạ Mạn Thư cảm nhận được K**h th**h "ưm" một tiếng. Anh luân động nhanh hơn, làm cho cô phải ohats ra *** rỉ xấu hổ. Anh ghé vào tai cô thì thầm:
- Hồi lúc nãy em nói sao? Tôi là bố của em sao? Vậy gọi một tiếng Daddy chứ?
Hạ Mạn Thư đỏ mặt, hai tay bấu chặt vào vai anh, uỷ khuất nói:
- Chú hiếp người quá đáng.
Tiếng nói nũng nịu của cô đứt quãng theo tốc độ luân động của anh. Dương Lâm Bảo vẫn trêu chọc:
- Gọi một tiếng đi bảo bối. Tôi sẽ cho em nhiều hơn.
Hạ Mạn Thư quàng tay qua ôm cổ anh, nhỏ giọng:
- Daddy~
Dương Lâm Bảo như nhận thêm động viên, điên cuồng chiếm lấy thân thể cô. Cái đám BCS năm la liệt trên bàn dần dần bị xé từng cái một.
Anh vừa làm vừa thủ thỉ bên tai cô:
- Bảo bối, tôi yêu em ૮ɦếƭ mất.
Hạ Mạn Thư đang ôm lấy vòng eo của anh, vừa trả lời:
- Ưm, em cũng yêu chú.
Cái cuối cùng bị xé ra thì trời cũng đã gần sáng. Căn phòng nhuốm đầy sự ám muội của T*nh d*c, hai con người *** nằm trên giường. Trên người cô gái chi chít những quả dâu tây mà nam nhân để lại, rõ ràng đây là đánh dấu chủ quyền.
Hạ Mạn Thư thức dậy thì đã là quá trưa đầu chiều. Cô quay đi quay lại không thấy anh đâu, chỉ thấy trên đầu giường có một bộ đồ và một tờ giấy ghi chú. Cô cầm lên xem: Em dậy thì tắm rửa một chút, tôi đi công việc sẽ về trước 6h, thẻ thang máy để ở đây, em muốn đi đâu cũng được.
Cô cầm chiếc thẻ màu trắng lên nhìn rồi lại bỏ xuống, cầm đồ vào phòng tắm.
Một lúc sau giữa sảnh khách sạn lớn xuất hiện một cô gái xinh xắn mặc váy màu xanh dương nhạt đi từ thang máy nội bộ ra, nhìn có vẻ tầm thường nhưng thực chất chẳng tầm thường. Ai nhìn cũng trố mắt ngạc nhiên, cô gái này hiên ngang đi ra từ đó thì có lẽ là thân phận đặc biệt.
Hạ Mạn Thư vốn dĩ định là xuống dưới kiếm chút gì đó để ăn và đi dạo, nào ngờ bị những ánh mắt này đổ dồn vào người. Cô cố ý bước đi thật nhanh ra khỏi tòa nhà, đi đến phố đi bộ hôm qua, chọn một quán nhỏ đi vào gọi một bát mì lạnh Hàn Quốc. Đang ngồi hưởng thụ bát mỳ ngon của mình thì gặp một người mà không muốn gặp cái người cô không muốn gặp.
Vương Thảo.
Đúng là cô hồn, ở đây lại gặp cô ta. Bát mỳ ngon cũng trở nên vô vị.
Vương Thảo mặc một bộ váy trắng rất thoải mái, bên cạnh là vài người con gái có, con trai có. Có lẽ là đến nghỉ mát.
- Hạ Mạn Thư khoa dinh dưỡng kìa.
Duyệt Hoa chỉ vào bàn cạnh cửa sổ mà nói to lên, mọi người đồng loạt nhìn cô. Hạ Mạn Thư vẫy tay chào rồi thong thả ăn tiếp.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.