Cơ thể nhỏ nhắn của Kiều Lệ run lên lẩy bẩy, không phải vì trận rét đêm đông mà bởi vì tận sâu trong tiềm thức đang có những lớp băng dày thi nhau tan chảy.
Cô không sợ chuyện mất đi trinh tiết thiếu nữ gì đó, bởi đối với một người đã đi đến ngõ cụt như cô thì nó chẳng quan trọng gì.
Nhưng hôm nay là giỗ lần thứ mười của Trương Hạ, cô làm sao có thể lõa lồ nằm yên một chỗ để con người đang mang ánh nhìn của anh trai cô phát tiết lên mình.
Không! Không thể! Nếu là hôm nay cô sẽ điên lên mất! Cô sẽ không thể gắng gượng thêm nữa mất…
Kiều Lệ dùng hai tay nắm chặt tóc Giang Tuấn kéo mạnh ra, nước mắt đua nhau chảy dài xuống mặt.
Sự thảm hại hiện rõ trong đôi mắt cô như đang van nài, như bất lực và cả tuyệt vọng.
Bị phản kháng kịch liệt, Giang Tuấn không còn cách nào khác đành dịch sang một bên.
Trên người đã chẳng còn mảnh vải nào, anh cũng chẳng thèm che chắn.
Từng đường gân nam tính chạy dọc cơ thể, biểu thị cho sự giận dữ của anh vào lúc này.
Vì sao lại không được, vì sao hôm nay lại không được? Cho dù anh đã vắt óc đào bới trăm ngàn lý do đi chăng nữa, thì vẫn không thể nào tự trả lời câu hỏi oái ăm này.
Vì sao… vì sao… có phải vì Triệu Gia Viễn?
Nóng giận sẽ điều khiển lý trí con người theo một chiều hướng độc hại và Giang Tuấn cũng đã dần bị sự độc hại đó chi phối.
Anh nhìn những giọt nước mắt của cô gái không biết điều trước mặt, nhìn cô sợ hãi rụt đầu *** cố gắng chôn mình vào sâu một thế giới.
Đáy mắt anh dâng lên một tia mơ hồ, trộn lẫn giữa phẫn nộ và… không đành lòng.
Anh sẽ làm gì trong khoảnh khắc ngột ngạt này? Anh cũng chẳng biết mình sẽ làm gì, *** một người đã mất đi sức sống, kể cả việc thở cũng đang dùng sức kia… Anh không có hứng thú.
Giang Tuấn bước xuống giường, tới tủ quần áo lấy đồ mặc vào, cầm theo chìa khóa xe, đứng trước mặt Kiều Lệ bỏ lại một câu uy hiếp:
- Trương Kiều Lệ, nhớ kỹ ngày hôm nay cô đã mở miệng xin tha, sau này nếu cô bò lên người tôi thì đừng trách.
Anh đóng cửa rời đi, căn phòng tối chỉ còn riêng Kiều Lệ thổn thức.
Tiếng pháo ngoài kia đã được thay bằng tiếng gió vu vu não nề sầu thảm, vệt sáng lung linh đã tàn lụi chỉ chừa lại nỗi xơ xác không màu.
Cô tự hỏi, mình sẽ sống cuộc sống không định đoạt tương lai đến bao giờ và khi nào thì kết thúc?
Đêm lạnh xâu xé cõi lòng, đưa nỗi tịch liêu của thiếu nữ về lại thuở hàn vi còn nuôi mộng ước.
Trương Hạ… Đêm nay đã là 30 rồi, tròn mười năm anh không về thăm em, anh chẳng nhớ Tiểu Lệ chút nào sao? Hay bởi vì người ta ςướק mất ánh sáng của anh rồi nên anh chẳng tìm thấy lối cũ để trở về nữa.
Nơi đây nệm ấm chăn êm, cơm no áo ấm, nhưng làm sao bằng chén tàu hũ nước đường gừng và chiếc áo phai màu đã sứt nút sờn vai…
…
Giang Tuấn lái xe đến Kinh Ngư club, tiếng nhạc xập xình hoà với tiếng reo hò của những khách làng chơi làm anh đau đầu.
Ông chủ Lưu Dật đang ôm mấy cô em nóng bỏng, thấy bạn thân ghé thăm liền đánh vào ௱ô** các em gái đuổi đi chỗ khác.
- Giao thừa không ở nhà xem pháo hoa với vợ mà chạy tới đây làm gì, lại cãi nhau sao?
Nhân viên phục vụ rót cho Giang Tuấn một ly vang đỏ, anh tu một hơi hết sạch rồi tự cầm chai rót một mình.
Lưu Dật thấy tâm trạng của bạn không tốt cũng không hỏi nữa, lát sau Diệp Nam Thành cũng tới.
- Gọi tớ tới làm gì?
Diệp Nam Thành cũng rót cho mình một ly R*ợ*u, mắt liếc mấy cô em hở ng hở ௱ô** trên sàn diễn nhưng chưa tới ba giây đã quay đầu, Biến th' thế này chỉ có thể xuất hiện ở chỗ của Lưu Dật mà thôi.
Mới chưa bao lâu mà chai Royal Secret 1868 đã vơi hơn phân nửa, Giang Tuấn ngả vào lưng ghế, P0'p P0'p ấn đường, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
- Hôm nay tâm trạng không tốt, muốn giải sầu thôi.
Trước kia đại thiếu gia nhà họ Giang rất ít khi muộn phiền, nhưng sau khi lấy vợ thì cứ cách mấy ngày lại chạy tới đây với vẻ mặt ảo não.
Lưu Dật chậc lưỡi, đối với chuyện giải sầu để khỏa lấp nỗi trống vắng này còn ai qua được anh.
- Nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đau buồn chi những chuyện tầm thường, ở nhà không thoải mái thì để tớ gọi vài em tới phục vụ cho cậu từ A tới Z.
Chỗ tớ mới tuyển được hàng ngon lắm, đảm bảo còn chưa bị khui đâu.
Lưu Dật rất hào hứng, ở đất Nam Châu này có công tử nào chịu chơi bằng anh, nhưng khổ một nỗi, anh còn chưa kịp vỗ tay gọi người đẹp thì đã bị Giang Tuấn dội cho một gáo nước lạnh.
- Hàng ngon thì cậu để dành mà thưởng thức đi, đừng có đẩy ra một mớ nặng mùi phấn son tanh tưởi nhìn không lọt mắt.
Cẩn thận tớ báo cảnh sát dẹp chỗ này của cậu đấy.
Nói rồi anh lại chìm trong men R*ợ*u, trong mắt hai người đàn ông ngồi kế bên bây giờ anh là một kẻ có "bệnh", mà biểu hiện chán chường như vậy chỉ có thể là bệnh vì tình.
Diệp Nam Thành trước giờ chưa yêu ai, nhưng thấy người anh em của mình khổ não như vậy cũng sinh lòng đồng cảm.
- Lần trước thấy cậu lo lắng cho Kiều Lệ như vậy tớ còn tưởng hai người êm đẹp rồi, nhưng có vẻ cơm canh không ngọt thì phải.
Lưu Dật giống như vừa hóng được tin gì giật gân lắm, hồi hởi tham gia.
- Cái gì? Đại thiếu gia của chúng ta cũng có lúc quan tâm người khác sao, đúng là hiếm có nha.
Sao lúc trước tớ không thấy cậu như thế với Y Sương, bụng dạ hẹp hòi cứ thích làm khổ con bé.
- Thôi đi.
- Thôi cái gì, nói không đúng sao, Y Sương là em gái của cậu đó.
Đang yên đang lành bị hủy hôn thì thôi đi, còn phải nhường chồng cho kẻ khác, đừng trách tớ nói thẳng, Trương Kiều Lệ kia chưa chắc tốt đẹp gì đâu, không chừng là đào mỏ đó.
- Tớ đã bảo là thôi mà.
Diệp Nam Thành và Lưu Dật cứ cãi qua cãi lại, Giang Tuấn cũng không thèm can ngăn.
Chai vang đỏ đã bị anh nốc cạn, dựa vào thành ghế anh lại trầm tư.
Anh không biết trong cái đầu nhỏ kia của Trương Kiều Lệ chứa đựng thứ gì, đang có âm mưu gì, muốn quyến rũ hay chống đối anh? Ngày hôm qua cô ta còn hưởng ứng nụ hôn cùng anh, khiêu khích anh, mời gọi anh.
Vậy mà hôm nay lại bày ra bộ dạng cự tuyệt như sắp giãy ૮ɦếƭ tới nơi, vẻ ngang ngạnh của cô ta đâu rồi, mấy lời phản bác gai góc của cô ta đâu rồi? Tại sao lại vùng vẫy van xin, tại sao… lại khóc?
Giang Tuấn chẳng thể hiểu nổi vì sao mình phải quan tâm đến cái tên "Trương Kiều Lệ" chẳng phải mặc kệ đi là xong sao? Có yêu thương gì đâu mà phải bận lòng.
Quyết đánh bay suy nghĩ về Trương Kiều Lệ ra khỏi màng não, Giang Tuấn dùng cồn rửa sạch mọi hình ảnh về cô giăng đầy trong bộ nhớ của mình.
Ba chai Royal Secret 1868 trên bàn đã bị anh uống sạch, Lưu Dật và Diệp Nam Thành cản thế nào cũng không nghe.
Anh uống đến mức say mèm, ngả ra ghế nhắm mắt không nhúc nhích.
Diệp Nam Thành nhìn bộ dáng thảm hại của Giang Tuấn, quay sang hỏi Lưu Dật:
- Bây giờ làm sao đây? Đưa cậu ấy về nhà hay là để ngủ lại ở chỗ cậu?
- Cứ để yên đó, sẽ có người lo..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.