Đêm càng về khuya, sương rơi càng lại, Từ lúc gặp bà Dần, trong ký ức mơ hồ của Lam dần nhớ lại mọi chuyện. Cô chạy một mạch về nhà, mở cửa ra tơ nhện giăng khắp lối. Cơ thể Lam rã rời cô thẩn thờ đi lại, với tay xuống cạnh bàn thờ mò mẫm lôi ra cái đèn dầu nhỏ và cái bật quẹt.Cũng may là nó vẫn còn đốt được nên ánh sáng của ngọn lửa vàng nhanh chóng thắp sáng cả ngôi nhà lá nhỏ.
Nhìn bàn thờ má bao đầy bụi và nguội lạnh nhang khói,lòng Lam đau đớn khôn ngui. Cô quỳ bên má,gương mặt bơ phờ,đôi mắt thâm đen buồn so ôm ấp từng kỹ niệm xưa cũ. Mái tóc dài rối bù ngày nào còn ngồi cạnh được tự tay má chải, được má chăm lo từng bữa ăn khi cô nằm cữ, được má che chỡ và bảo vệ khi cô bị thiên hạ miệt khi. Nghĩ đến đâu Lam khóc nất đến đó,giờ này còn đâu má để cô tựa vào nữa đây…
Cơn lạnh của đêm khuya lại thổi vào khiến cho da thịt Lam thêm nhức nhối, lại bị ảnh hưởng vết thương trên trán Lam dường như chẳng còn chút sức lực nào để mà chịu đựng nổi nữa. Bản thân cô cảm nhận cơ thể mình đã yếu, sức cũng chẳng còn. Cuối cùng Lam nghĩ đến má, nghĩ đến đứa con thơ dại ngày xưa mới tròn một tháng tuổi đã bị người ta bắt đi chẳng một tin tức sống còn, bây giờ Lam chỉ còn một mình, cơ thể lại mang bệnh tật, cô cảm thấy tuyệt vọng, và ý nghĩ trong đầu Lam lúc này chỉ muốn tuyệt đời mình muốn hồn cô thác đi để khỏi vương bụi trần gian này nữa…
Ngước đôi mắt sưng húp nương theo ánh đèn dầu le lói, Lam nhìn di ảnh má lần cuối, rồi đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà cũ...Cô mỉm cười trong đau khổ, trong đầu lúc này là hình ảnh má cô và đứa con thơ đang gọi cô theo…
Lam rút cái liềm được treo ngay vách ra, cầm chiếc liềm trong tay, Lam xoắn một bên ống tay áo lên, đặt lưỡi liềm vào tay mình. Lam nhắm mắt.Trước ranh giới của cái ૮ɦếƭ cận kề nhưng Lam không sợ nữa, vì cô biết khi cô ૮ɦếƭ sẽ là lúc bản thân cô được giải thoát khỏi sự khổ ải mà trần gian sắp đặt vào vận mệnh đời cô.
"Vĩnh biệt Trọng, em đi đây…! Má ơi xin má tha thứ cho con và rước con về chung với má nha má, kiếp sống này con không thể trụ nổi nữa rồi.Vĩnh biệt…
Lam nói xong liền mạnh tay ấn con liềm vào da thịt nhưng bất ngờ từ bên ngoài Trọng chạy vội vào. Cậu hốt hoảng đưa tay chụp lấy cái liềm trong sự bất ngờ của Lam. Mồ hôi trên trán cậu rịn đầy, dáng vẻ mệt mỏi khi cả đêm phải đi tìm cô, nhưng giờ phút trong đầu nảy ra quyết định về đến nhà của Lam để tìm, và nhờ sự chỉ đường của thằng Tý thì thật đáng mừng khi Trọng đã đến kịp lúc.
-Lam anh xin em đừng làm vậy? Em còn có anh mà Lam?
Lam nhìn Trọng, cô ngỡ ngàng và khÔng tin vào mắt mình khi giờ phút này lại được gặp lại cậu.
Sau nhiều năm xa cách, nỗi đoạn trường phủ đầy thân gái khiến Lam vỡ òa không kìm được vào ôm chầm lấy người thương . Khẽ cất tiếng đau thương Lam gọi thầm
-Anh Trọng?
Trọng vòng tay ôm lấy Lam, cậu đau lòng siết chặt cô vào cái ôm da diết của mình để truyền cho cô hơi ấm sau lớp áo mỏng đã sần cũ. Giọng cậu trầm đi vỗ về cô
-Qua rồi, từ nay chúng ta sum họp rồi. Em đừng dại dột rời xa anh nữa nha Lam.
Lam buông vòng tay Trọng ra, cô nhìn cậu, đưa bàn tay gầy lên chạm vào gương mặt người thương sau bao ngày xa cách
-Nhưng đã muộn rồi anh. Thân em nghèo, lại thêm bệnh tật, má anh sẽ không…?
Lam nói chưa hết câu thì bên ngoài có tiếng bước chân đi vào, bà Dần bế bé Lượm trên tay và lên tiếng
-Má sẽ đồng ý cho tụi con sum họp. Lam ơi má xin lỗi con?
Lam nhìn bà Dần, cô run sợ vì vẫn còn ác cảm trong quá khứ đối với bà nên cô nép vào cạnh Trọng mà run run cúi đầu
-Dạ con...con chào bà chủ?
Bà Dần đi tới nhìn Lam đầy thương cảm. Trong tâm trí bà lúc này sự ăn năn đang quây lấy con người bà
-Con đừng gọi bà chủ má đau lòng lắm.
-Dạ...con...con…
-Thôi cứ từ từ thay đổi cũng được. Giờ con nhìn đây, con quen không?
Bà Dần đưa bé Lượm sang, Lam đứng ngây người nhìn, ban đầu là ngỡ ngàng, nhưng có Trọng trấn an nên cô yên tâm mà nhìn kỹ thằng bé. Tự dưng càng nhiều, cảm xúc trong Lam càng dâng đầy, và rồi khi bé Lượm đứng đó, đôi mắt trong veo nhìn Lam cất tiếng gọi mẹ ơi. Lam vỡ òa rồi ôm chầm lấy bé Lượm mà nghẹn ngào.
-Con ơi… bé Nhân, bé Nhân con của mẹ!!!
Thằng bé dù hơi sợ người lạ nhưng đối với Lam nó không phản kích mà đứng im cho cô ôm. Đứng quanh nhà nhìn cảnh này, Trọng, bà Dần, và thằng Tý ai cũng cảm động mà rơi nước mắt cho sự sum họp của mẹ con họ.
Lam ôm lấy con, tim cô đau thắt, hai mắt khô rát nhưng nước mắt chảy ra không ngừng, Trọng đi tới, vỗ về hai mẹ con...Cậu lên tiếng kể tất thảy những gì đã xảy ra cho Lam nghe hết. Sau đó cậu nói
-Lam nè, bây giờ em về nhà sống cùng anh, cùng mẹ và con luôn nha em?
Lam ngước nhìn Trọng, đắn đo lên tiếng
-Nhưng mà còn vợ con anh thì sao? Anh Trọng nè. Gặp lại bé Nhân em vui lắm nhưng thôi em ở đây được rồi, em giao con cho anh, ở với anh thằng bé sẽ sống tốt. Chỉ mong anh lo lắng cho con mình, và hạnh phúc bên gia đình của anh là em vui rồi.
Lam lúc nào cũng nghĩ cho người khác mà cậu thấy đến tội, trong khi đó bản thân cô chịu thiệt thòi lại chẳng lo.Khẽ thở mạnh, ôm lấy mẹ con Lam trong vòng tay. Trọng mỉm cười thủ thỉ
-Anh đã thôi vợ được một thời gian rồi. Vợ không có, con thì một đứa này thôi. Không biết cô Lam có chịu gả cho cậu Trọng không? Hay cô chê tôi đã một lần đò nên không đồng ý hả cô Lam?
Lam bất ngờ khi Trọng nói,cô nhìn Trọng trân trân không nghĩ vợ chồng Trọng lại đường ai nấy đi rồi, muốn hỏi tại sao? Lý do gì nhưng thấy Trọng đang muốn trêu ghẹo mình cho không khí dịu đi nên Lam cũng không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười rồi rút sâu trong lòng cậu thay cho lời đồng ý…
Bà Dần đứng một bên, nhìn cảnh con mình gia đình hạnh phúc, tự dưng bà không kìm lòng được mà khóc luôn. Cũng may là ông trời còn có mắc, còn để bà sửa chữa sai lầm. Từ nay chắc bà sẽ ăn chay niệm phật đến hết đời, để mà cảm tạ trời đất đã cho gia đình bà dù muộn màng nhưng tình yêu thương của các con bà cho tụi trẻ chúng nó sum họp một nhà vẫn thật sự chưa muộn.
….Hết….
Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.