Đi lên núi lấy xe, sắc trời đã tối. Chiếc xe đi vòng xuống dọc theo quốc lộ, lái một mạch ra khỏi resort.
Chạy lung tung không có mục đích hơn nửa tiếng, rốt cuộc tìm được một khu buôn bán kinh doanh.
Bơi xong vừa mệt vừa đói, không lựa chọn nhiều, Hà Chí Bân và Chung Đình đi vào một quán lẩu nhỏ. Trong quán hơi khói sùng sục, tùy tiện xem thực đơn, Chung Đình gọi phần lẩu bò, rồi đưa thực đơn cho anh.
Hà Chí Bân *** khoác, “Em xem đi, gọi giúp anh da đậu phụ và măng.”
Thêm mấy món, phục vụ nhận lấy thực đơn, hỏi, “Có gọi rượu không ạ?”
Hà Chí Bân nhìn cô, “Anh lái xe nên không uống, em có muốn uống chút không?”
“Không cần đâu.”
“Đồ uống?”
Chung Đình lắc đầu.
Biết cô rất ít uống đồ uống, Hà Chí Bân nhìn phục vụ, “Cứ vậy đi, mang thức ăn lên nhanh một chút.”
“Hiếm khi ra ngoài mà, không uống một chút ư?” Phục vụ đi rồi, anh nhìn cô.
“Uống một mình cũng chẳng thú vị gì.”
“Hay là anh uống cùng em?”
“Thôi, ngày mai không lái xe rồi ra ngoài uống.”
Hà Chí Bân nhìn cô, “Được.”
Trong khoảng thời gian chờ thức ăn, anh châm ***, thổi vào làn khói trước mặt, bỏ bật lửa xuống, rồi nhìn cô. Trong khoảng không đối mặt, hai người hệt như đang chờ đối phương nói, rồi nhất thời im lặng.
Lẳng lặng uống một hớp trà, Chung Đình nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Dưới màn đêm, cảnh đường phố lưu động tràn ngập khói lửa nồng đậm, khiến người ta có phần hoang mang.
Khi ăn cơm, hai người lại nói chuyện về đề tài liên quan đến Nam Kinh, sự ấm áp nhàn nhạt khi cùng nhau tản bộ trên núi vẫn còn lưu lại trong không khí.
Sau khi kết thúc, Hà Chí Bân trả tiền rồi đi ra ngoài, Chung Đình đang đứng ở cửa.
Những ánh đèn lờ mờ lơ lửng giữa bầu trời đêm xám xịt, trở thành phông nền của cô.
“Nói thế nào đây, về hay là lái xe dạo một vòng?” Anh hỏi.
“Dạo ở quanh đây chút đi.”
Dọc phố có rất nhiều cửa hàng. Lão Vạn gọi điện thoại hỏi họ ở đâu, kêu họ cùng ăn cơm. Hà Chí Bân nói cho anh ta biết là họ ăn rồi. Cánh tay bị huých một cái, anh đang nói chuyện quay mặt sang, Chung Đình chỉ một cửa hàng nhạc cụ ở bên cạnh.
Hà Chí Bân ngẩng đầu nhìn, trên bảng hiệu viết “Cửa hàng đàn Mỹ Lệ”. Cúp điện thoại, anh theo sau cô vào.
Trong cửa hàng sáng sủa rộng rãi, trưng bày những nhạc cụ tuyệt đẹp. Ông chủ cửa hàng để tóc dài đến vai, trên người ôm nghiêng một cây guitar làm bằng gỗ nguyên miếng, đang *** trò chuyện với bạn. Nhìn thấy có người vào, hỏi họ muốn gì một cách rất thoải mái. Chung Đình nói mình chỉ xem thôi, anh ta không chào hỏi gì nữa.
Đi đến trong cùng, Chung Đình xem cẩn thận mấy cây đàn dương cầm đứng, hỏi có thử được không.
“Cứ thử tự nhiên, cửa hàng chúng tôi chỉ có đàn Yamaha thôi,” ông chủ tóc dài nhìn về phía họ, nói thẳng, “Muốn số model nào cũng có thể chuyển hàng, giao hàng đến nhà miễn phí.”
Hà Chí Bân ngẩng đầu nhìn đàn guitar treo đầy tường, sờ cây đàn bên cạnh, hỏi cô, “Muốn mua đàn à?”
Chung Đình không trả lời, cô đi qua từng cây đàn, tìm được mục tiêu. Khi anh xoay người, thì cô đã ngồi xuống.
Mở nắp đàn, ngón tay thon dài lướt qua đường viền phím đàn, cảm nhận một lượt.
“Studio của em còn thiếu ba cây đàn, người bạn đề cử kiểu này, đến lúc đó em định đặt trên mạng.” Ngón tay phải lướt trên mặt phím, một loạt tiếng tinh tang trôi chảy.
Cô nhìn về phía anh, “Anh nghe thử xem thế nào, giá cả cũng khá được.”
Hai bàn tay cùng hạ xuống theo giọng nói, trong thoáng chốc, tiếng phím đàn yêu kiều bay bổng trong bầu không khí yên tĩnh.
Chung Đình đàn tùy ý, đầu và hai cánh tay xuôi tự nhiên, giữa thân thể và thân đàn cẩn thận duy trì một khoảng cách. Hà Chí Bân đứng sau đàn, từ góc độ này không nhìn thấy hai tay cô, chỉ có thể nhìn thấy nửa bờ vai, cùng khuôn mặt cúi thấp của cô.
Thân trên của cô hơi nghiêng về trước theo khúc nhạc tuôn chảy, ánh đèn hắt xuống, thân đàn sáng lóa, khuôn mặt cô có vẻ đắm say trong thoáng chốc.
Trong lòng lộp bộp một cái, Hà Chí Bân lẳng lặng đứng đấy, một khoảnh khắc nào đó, anh dường như nhìn thấy khuôn mặt chân thật nhất của cô.
Đi ra khỏi cửa hàng đàn, bầu trời bắt đầu có mưa lất phất.
Họ bước nhanh đi lấy xe. Giữa đường mưa lớn hơn, còn khá xa chỗ đậu xe, họ rẽ vào dưới một mái hiên.
Màn đêm đen kịt, nước mưa mờ mịt che phủ trời đất, những tán lá cây được tưới vang lộp bộp. Phủi nước mưa trên áo khoác, Hà Chí Bân nhìn màn mưa chảy xuống mái hiên, cảm thấy trong một lúc sẽ không đi được. Bên kia phố, màn mưa đã bao phủ, cảnh sắc mơ hồ.
Bên cạnh đưa ***, anh thoáng sửng sốt, nhận lấy, rồi nghiêng đầu châm lửa.
Buổi đêm nơi xứ lạ, họ đứng *** dưới mái hiên, yên tĩnh chờ mưa tạnh.
Hơi nước và làn khói thuốc lượn quanh gò má, Chung Đình hơi chán cúi đầu nhìn ánh lửa nơi đầu ngón tay, cô cảm thấy người phát minh ra *** rất nhân từ. Anh ta nhất định biết rằng, khi ta lạnh, một tia sáng le lói cũng là niềm an ủi.
“Có lạnh không?” Hà Chí Bân hỏi.
Chung Đình lắc đầu.
Hà Chí Bân nhìn cô, “Đánh đàn khá lắm.”
“Cảm ơn anh.” Chung Đình nhìn mưa phùn dưới đêm khuya, nói, “Lâu lắm không đàn rồi.”
“Bắt đầu học từ khi nào vậy?”
“Sáu, bảy tuổi thì phải, không nhớ rõ lắm.”
“Học bấy nhiêu năm à?”
“Không có, về sau cảm thấy chẳng có gì thú vị, nên không học nữa.”
Hà Chí Bân mỉm cười, “Vậy mà bây giờ còn dạy bọn trẻ.”
Chung Đình cũng cười nhạt, “Gà mờ mới làm giáo viên, hơn nữa, kiếm tiền mà thôi.”
Lần này Hà Chí Bân thật sự nở nụ cười.
Trong tiếng mưa rơi, họ im lặng một hồi, Hà Chí Bân hỏi, “Đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ…”
Chung Đình hơi trầm ngâm, “Bản giao hưởng số 4 của Beethoven.”
Anh nhìn cô, không rõ vì sao.
“Có nhớ đêm hôm ấy không, anh hỏi em bài hát đó tên gì…” Chung Đình thản nhiên nói, “Đó không phải là bài hát, mà là chương 2 bản giao hưởng đàn dương cầm số 4 của Beethoven.”
Mưa vẫn đang rơi, dưới mái hiên nho nhỏ hoàn toàn yên lặng, hệt như cú điện thoại dài đằng đẵng mà im ắng đêm hôm ấy.
Không có đèn, khuôn mặt sạch sẽ của cô phản chiếu ánh mưa lơ lửng không cố định. Làn gió nhè nhẹ thổi vào, hạt mưa như có như không lướt nhẹ qua mặt cô. Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi môi cô trông rất mềm mại, bờ môi dưới đầy đặn, mấy vết lằn môi rất nhỏ, chờ đợi được làm ẩm.
Hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng đến gần, Chung Đình không nhúc nhích, mặc cho người đàn ông hôn hai cánh môi cô một cách dịu dàng lạ thường.
Tiếng mưa rơi đều đều, tựa như tiếng đàn tinh tế sâu lắng, ùn ùn kéo đến bao quanh họ.
Chương thứ 2 bản giao hưởng đàn dương cầm số 4 của Beethoven, độc tấu đàn dương cầm và hợp tấu đàn dây.
Orpheus, thiên tài âm nhạc trong thần thoại Hy Lạp từng một mình đi đến địa phủ để làm cho người vợ đã ૮ɦếƭ sống lại.
“Vì sao ngươi đến nơi này, hỡi người thanh niên đáng thương? Nơi đây không có sinh mệnh, chỉ có Tiếng rê* bi thương của người ૮ɦếƭ mà thôi.”“Hết thảy mọi trắc trở và gian khổ, ta có thể ngoan cường vượt qua, riêng nỗi đau khổng lồ trong lòng, khiến ta đau đớn tột cùng.Nếu các ngài hiểu được mùi vị mất đi người vợ mình yêuCác ngài nhất định sẽ cảm động mà đáp ứng, cho ta đi vào cánh cổng địa phủ.”Dưới mái hiên, họ ôm hôn đầy nóng bỏng, được cơn mưa màu đen bao quanh. Tim Chung Đình đập như sấm, cô cảm thấy mình là chiếc thuyền cô độc trên Biển Đen, bị gió mưa thổi mất phương hướng.
“Vì sao ngươi đến nơi này, hỡi người thanh niên đáng thương?”Không liên quan đến đau khổ, không liên quan đến người vợ mình yêu, mà chỉ vì chút niềm an ủi trong đêm tối, khiến cho tôi không dằn được mà đến gần.
Trong cơn mưa, giữa cái ôm này, nụ hôn ấy là sự chân thật không thể đảo ngược. Nó hư ảo mà chân thật, thẳng thắn mà sâu xa, có hàm ý sâu hơn bản thân nụ hôn.
…
Mưa mãi không thấy ngớt, một mình Hà Chí Bân đi lái xe tới, cùng Chung Đình trở lại khách sạn trên núi.
Mấy người lão Vạn ăn cơm xong vốn lên kế hoạch ra ngoài tìm một chỗ massage, đột ngột gặp phải cơn mưa lớn nên không đi, cùng tụ tập ở phòng đánh bài.
Phòng của họ liền kề nhau, khi hai người ướt sũng trở về, lão Vạn đang gọi điện thoại ở trong hành lang, không khỏi nhìn Hà Chí Bân cười rộ lên, “Kêu chú đi ăn cơm chung với bọn anh, mắc mưa rồi chứ gì. Tắm đi, rồi sang đánh bài với bọn anh.”
Hà Chí Bân lấy thẻ phòng mở cửa, “Mấy anh chơi trước đi.”
Cửa mở ra, Chung Đình chào lão Vạn rồi đi vào.
Lão Vạn nháy mắt trêu Hà Chí Bân. Hà Chí Bân đóng thẳng cửa lại.
Nói chuyện điện thoại xong về phòng mình, trong phòng khói thuốc nồng nặc, mấy người đàn ông và phụ nữ đang ngồi quanh bên giường đánh bài, tiếng cười không ngớt.
“Đứng im đó, đôi heo.” Lưu Minh Đường ngậm *** trong miệng, rút một đôi, nhìn anh ta, “Chí Bân về rồi à?”
“Ừ, ướt như chó vậy.”
Lưu Minh Đường cười ầm, “Sao không kêu anh ấy sang đây chơi?”
“Kêu rồi, phải chịu chứ.”
Hồ Kiều nói, “Quen bao lâu rồi? Còn dính như vậy à.” Hồi chiều Hà Chí Bân đi trước, bọn họ đã phàn nàn.
“Hơn một tháng thì phải.” Lưu Minh Đường nói, “Lần đầu tiên em gặp còn chưa bắt đầu nữa mà.”
Hồ Kiều nhìn Lưu Minh Đường, “Chuyện này mà cũng biết, Tiểu Minh à Tiểu Minh.”
“Anh ấy đó, hai người đến quán em ăn cơm, đúng lúc bị em bắt gặp.”
Vạn Giai ngồi cạnh Hồ Kiều đột nhiên hỏi, “Chung Đình làm gì vậy?”
Lão Vạn ở bên cạnh rót cốc trà, “Làm gì không rõ lắm, hình như là dạy đàn cho con nít.”
“Giáo viên âm nhạc?”
“Giống giống vậy, nhưng hình như cũng không phải kiểu ở trường.”
Vạn Giai “ồ” một tiếng, “Vậy đoán chừng là giáo viên của mấy cơ sở đào tạo bên ngoài ấy.”
Hồ Kiều nói, “Nói thế nào thì điều kiện không chắc hơn Hạ Vi được. Công ty của ông già nhà Hạ Vi bây giờ làm thật ra cũng được lắm.”
Trong nhóm này, người quen Hạ Vi sớm nhất chính là Hồ Kiều. Về sau chơi chung với họ thì mới quen Hà Chí Bân. Mấy người này vốn có quan hệ khá tốt với Hạ Vi, sau khi Hà Chí Bân chia tay cô ấy, thì họ cũng không liên lạc với cô ấy nữa.
Hai cô gái Lưu Minh Đường dẫn đến không nói chen vào được, một người trong đó hỏi, “Hạ Vi là ai vậy?”
Lưu Minh Đường còn chưa kịp trả lời, Vạn Giai đã mở miệng giúp anh ta, “Bạn gái cũ của Hà Chí Bân. Xinh đẹp lắm.”
Cô gái vừa nghe thấy cái từ “xinh đẹp lắm” thì hơi tò mò, “Đẹp đến mức nào?”
Lưu Minh Đường cười cười, “Đâu có đẹp đến cỡ nào, anh thấy còn kém em một chút.”
“Anh bớt lại đi.” Cô gái cười cự lại, nhưng vẫn đỏ mặt.
Vạn Giai cười có phần ngọt ngào, cầm lấy di động bên cạnh, “Group chat của tôi có ảnh cô ấy, cho em xem.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.