Ngọn núi không cao, có thể nhìn thấy thành phố dần dần thức tỉnh bên dưới.
Mặt trời mọc ở tận cùng bầu trời thành phố, hắt ánh nắng ban mai dịu dàng. Phương Chân Vân nói mấy câu này bằng giọng tự tin mà từng trải, trong thoáng chốc, Chung Đình có phần không nhớ rõ tuổi của cô ấy.
Hai mươi mốt hay là hai mươi hai?
Không đúng, là hai mươi hai. Vì năm họ quen nhau, Phương Chân Vân mười tám tuổi. Vừa thành niên.
Là vào mùa hạ thì phải, ở phòng trưng bày tranh mà Dương Tinh làm việc. Cô vội chạy tới đó từ một sự kiện vừa kết thúc, đi qua từng bức tranh tiên phong có màu sắc bão hòa trong phòng triển lãm, nhìn thấy Dương Tinh ngồi trên chiếc ghế sofa ở góc nghỉ ngơi, trò chuyện với cô gái đối diện. Bầu không khí dường như rất vui vẻ, họ đang nói cười, trên người là ánh nắng vàng của ngày hè cùng bóng cây nhàn nhạt, hắt vào từ những khung cửa sổ sát sàn sáng rực.
Cô đi tới, Dương Tinh quay đầu lại. Sau vai cô ấy, Chung Đình nhìn thấy một đôi mắt sáng long lanh.
Phương Chân Vân ở tuổi mười tám rất gầy, gầy hơn cả bây giờ, để mái tóc dài rất đen, mặc trên người chiếc váy liền hơi bạc màu. Tuổi trẻ tô điểm, quần áo giá rẻ không hề khiến cô gái này rụt rè khi giơ tay nhấc chân.
Năm ấy, Chung Đình, Dương Tinh hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, đã bước vào thế giới phồn hoa. Dương Tinh theo chuyên ngành mỹ thuật, có một chút thiên phú, thiếu một chút tập trung. Kế hoạch ban đầu là sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, phát triển trong lĩnh vực chuyên ngành. Nhưng cuối cùng cô ấy lại giống như Chung Đình, ở lại Thượng Hải làm việc, đi lại giữa ranh giới công việc nghệ thuật.
Lý do ở lại rất đơn giản, cô ấy nói phải chăm sóc cho một cô gái.
Thời trung học, Dương Tinh từng có bạn trai, lên đại học, cô ấy dần phát hiện mặt khác của mình. Chung Đình là người đầu tiên biết chuyện này. Sau đó, hai người bạn gái của cô ấy Chung Đình đều gặp qua.
Người thứ nhất là đàn chị cùng trường, vẻ ngoài rất xinh đẹp, cũng là sinh viên nghệ thuật, sau khi tốt nghiệp thì lấy việc ở nơi đất khách làm lý do nói chia tay với cô ấy, giữa chừng lung lay mấy lần. Về sau mới biết là do đối phương có bạn trai, không chờ nổi đến khi Dương Tinh tốt nghiệp thì kết hôn.
Người thứ hai là Phương Chân Vân.
Trước khi chưa gặp mặt, Chung Đình đã nghe nói là một cô gái vừa thành niên. Sau khi gặp Phương Chân Vân, Chung Đình có một cảm nhận rất khác.
Giọt sương ban mai bám trên phiến lá, trong suốt, long lanh. Nó rất nhỏ, một viên tròn trịa, nhưng có thể phản chiếu thế giới bao la. Rất mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn chính là dáng vẻ nguyên bản nhất của rất nhiều sự vật. Nặng nề và nhẹ nhàng, thuần túy và phức tạp, hồ đồ và tỉnh táo, ở trên người Phương Chân Vân, Chung Đình nhìn thấy nhiều mâu thuẫn như giọt sương, chúng khiến cô ấy tỏa ra một sức quyến rũ khác biệt hẳn những người bạn cùng lứa tuổi. Cô ấy xinh đẹp.
Cây cối xung quanh khẽ đong đưa trước gió, tựa như những kí ức quẩn quanh. Đến giờ nhộn nhịp nhất vào buổi sáng, âm thanh ồn ào của xe cộ bắt đầu bay lên.
Họ đều im lặng, trầm mặc.
“Không mang quần áo dày chút tới đây sao?”
Chung Đình hỏi bằng vẻ mặt ôn hòa. Cơn gió lay động vài sợi tóc rũ trước trán, cô nhìn về phía cô gái.
Cô ấy mặc một chiếc áo có mũ màu kem, chân mang đôi giày thể thao màu xanh, da cổ và mặt sáng bóng, im lặng rêu rao tuổi trẻ. Con gái ở cái tuổi này, nhiều người bắt đầu nghiêng về hướng thành thục, xinh đẹp về mặt thẩm mỹ, nhưng cô ấy lại như vẫn lưu lại chiều ngày hè năm ấy.
Lúc này rõ ràng là sáng sớm cuối thu, phần lớn những người trong thành phố này đều mặc áo dày, người chán nản cũng được, người hăng hái cũng được, mọi người đều bôn ba bận rộn vì một ngày hoàn toàn mới.
Là ai đã ném cô ấy vào ngày hè một đi không quay trở lại ấy? Một thứ tình cảm nặng nề mà bí ẩn tràn vào cơ thể, trong thoáng chốc khống chế cảm xúc. Chung Đình cảm nhận được một sự băn khoăn vô hình.
Buổi tập thể dục này không biết kết thúc như thế nào, sau khi về đến nhà không ai nói gì.
Buổi trưa, Chung Đình đến studio xem tiến độ trang trí xong, rồi một mình đi dạo trung tâm mua sắm. Cô mua cho Chân Vân hai cái áo khoác, một cái áo khoác dạ thắt đai eo, còn thêm một cái áo phao lông. Đi qua quầy giày, cô lại chọn một đôi giày Dr. Martens màu đen đang thịnh hành.
Bây giờ chưa đến lúc mặc áo phao lông, chờ khi nào em ấy quay lại trường là mặc được.
Sập tối về đến nhà, Chung Đình đưa đồ cho cô ấy, hai người vẫn không nói câu nào.
Cô nằm trong phòng một hồi rồi ngủ thiếp đi, khi thức dậy thì đã mười giờ tối.
Căn phòng đen kịt, tĩnh mịch, vô cùng yên bình. Đêm tối sâu rộng vô biên, tràn ra khắp nơi, chạm vào những món đồ, góc viền trong phòng. Không gian này, bao gồm cả cô dường như đều bị quên lãng.
Gác tay lên trán một hồi, cô nhìn màn đêm bên ngoài.
Thời điểm cô quạnh đã đến, *** trôi lơ lửng, cô cầm lấy di động.
Gọi điện thoại, không ngoài dự đoán, âm thanh đầu bên kia rất ồn ào, Hà Chí Bân đang chơi bên ngoài.
Tối nay anh có tiệc rượu, sau khi kết thúc thì đi cùng hai người bạn đến quán bar đánh bida. Nghe thấy tiếng náo nhiệt mơ hồ trong điện thoại, Chung Đình lại chợt mất hứng.
Hà Chí Bân nói: “Sang đây chơi chung một lát đi, anh qua đón em.”
Chung Đình suy nghĩ, “Em sang thẳng đó luôn.”
“Vậy em đến đi, trên tầng A Ginza, không tìm được thì gọi cho anh.”
Quán bar rất rộng, khu vực không đẹp nên không có nhiều người, khách lui tới toàn là khách quen. Hà Chí Bân quen với ông chủ, thỉnh thoảng sẽ đến chơi bida.
Khi Chung Đình đến là đã mười một giờ. Khi đi vào đang đến lượt Hà Chí Bân trổ tài, anh gọi ly rượu giúp cô, cầm cây cơ rồi quay lại bên bàn.
Cô thản nhiên ngồi xuống bên cạnh.
Cô chưa gặp hai người bạn này của anh bao giờ, sau khi chào hỏi, hai người đàn ông luôn liếc mắt quan sát cô. Cô không để ý, từ đầu đến cuối, tiêu điểm ánh mắt luôn đặt trên người Hà Chí Bân.
Anh trông có vẻ hơi khác. Khác chỗ nào ư… Là cravat.
Có lẽ là do vừa ngủ một giấc, nên tinh thần Chung Đình sảng khoái, chú ý đến chi tiết rất nhỏ. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh thắt cravat. Chiếc cravat bằng vải satin có sọc màu xanh xám, đeo lỏng lẻo trên cổ, đoán chừng là để tiện chơi bóng, nên nửa đoạn dưới bị nhét vào áo sơ mi một cách ngỗ ngược.
Thật ra, thân hình và gương mặt anh rất thích hợp mặc vest.
Khom người bên bàn bida, anh nhướng mày, ánh mắt tập trung nhắm một hồi, cánh tay ra sức, vững vàng đẩy một cơ. Bi chủ sáng bóng lăn dưới ánh đèn, sau khi khẽ khàng chạm một cái, đẩy thẳng một bi đỏ bên bàn vào túi lưới.
Thong thả đứng thẳng dậy, chống cây cơ xuống đất, Hà Chí Bân nhếch khóe môi. Người đàn ông bên cạnh thấp giọng la, “Đẹp.”
Đánh xong một ván, Hà Chí Bân đưa cây cơ cho người bạn, rồi đi sang ngồi cạnh Chung Đình.
“Chơi một ván chứ?” Đôi mắt anh hơi đỏ, cả người nồng nặc mùi rượu.
“Kiếm tiền sao?”
Ngậm *** nhìn cô chằm chằm một giây, khóe môi người đàn ông cong lên, tâm trạng có vẻ rất vui, “Sang giúp anh thắng một ván, tùy em ra giá.”
Chung Đình mỉm cười.
Sau đó cô thật sự chơi một ván, cảm giác bi bình thường, nhưng ngược lại khuấy động bầu không khí, mọi người chơi rất vui.
Hơn mười hai giờ thì giải tán, họ tìm một nhà nghỉ ở gần đó.
Hà Chí Bân tắm ở bên trong, cô đứng *** bên cửa sổ.
Bên ngoài là con đường vắng vẻ, thỉnh thoảng có một bóng xe thoáng qua. Tiếng nước bên trong dừng lại, trong lòng cô không hiểu sao chợt thắt lại, cô 乃úng tàn thuốc vào gạt tàn, kéo rèm cửa sổ.
Anh để trần đi ra ngoài, “lách cách” một tiếng, tiện tay tắt đèn chính.
Xoay người, dưới chiếc đèn tường lờ mờ, cô nhìn thân thể rắn chắc mạnh mẽ của anh, không chút che giấu đi về phía mình.
Anh sờ cổ cô, nhận lấy *** nơi đầu ngón tay cô, chau mày rít một hơi, rồi nắm hai tay cô đặt lên hông mình. Dụi thuốc vào gạt tàn, anh nâng mặt cô lên, chậm rãi hôn.
Càng hôn càng sâu, khi đang yên tĩnh, tiếng nước bọt trong miệng hai người có vẻ hấp dẫn lạ thường. Cô ôm anh, làn da sau khi tắm của người đàn ông trơn bóng ẩm ướt, cơ bắp và khung xương rắn chắc. Anh vùi vào cần cổ cô, bàn tay từ phía sau đưa đến vuốt ve *** cô, cả người áp xuống, đè cô trên giường.
Dần dần, Chung Đình cảm thấy quần áo trên người cực kì xốc xếch, nhưng từ đầu đến cuối không hoàn toàn rời khỏi cơ thể. Những giọt nước trên tóc anh chạm vào da cô, cuốn đi cái lạnh mà từng luồng hơi ấm cũng không triệt tiêu hết. Mùi dầu gội đầu và mùi rượu hòa thành một mùi rất mạnh trên người anh, ập từng hồi về phía cô.
Suy nghĩ phiêu tán, hai tay cô bám vào bờ lưng rộng rãi của anh.
Một lát sau, người đàn ông đột nhiên chống tay một bên, ngẩng mặt lên. Bàn tay làm loạn ở phía dưới cũng dừng lại theo, anh nhìn đôi mắt cô.
Trong ánh sáng yếu ớt, Chung Đình nhìn anh, mái tóc xõa hết trên giường. Bờ môi cô khẽ hé, nhưng không phát ra bất kì âm thanh gì.
Cứ như vậy bất động trong chốc lát, cô vươn tay vuốt mặt anh, quyến luyến.
Ánh mắt người phụ nữ sáng rực, rất thuận theo, nhưng phản ứng cơ thể thì ngược lại. Trong lòng Hà Chí Bân hơi bất ngờ. Màn *** làm đủ rồi, nhưng cô vẫn rất khô, như thể không động tình vậy. Đè trên cô dừng lại hai giây, anh cúi đầu chạm vào trán cô, rồi xoay người nằm thẳng bên cạnh.
Cảm giác chèn ép trên người chợt biến mất, xung quanh hoàn toàn yên lặng.
Ngắm nhìn không khí tối đen, trong lòng Chung Đình cũng có cảm giác tế nhị. Tự cô tìm đến. Không muốn làm, vậy cô tìm đến làm gì?
Yên tĩnh một hồi, chiếc đệm mềm mại hơi nảy lên, mang theo ý bù đắp, cô xoay mình nằm bò trên người anh, hôn môi anh, rồi trượt xuống như một con cá.
Ban đầu Hà Chí Bân chỉ mệt mỏi nằm đó, mặc cô làm. Cho đến khoảnh khắc run rẩy như bị điện giật, anh nhắm mắt, hơi thở trở nên thô ráp, ngón tay chai sần luồn vào tóc cô đè lại, rồi cụp mắt nhìn xuống.
Cô ngước mắt nhìn anh, ngửi thấy mùi vị của anh, cổ họng khẽ phát ra âm thanh, cho anh K**h th**h sâu hơn.
Đột nhiên, một sức mạnh cứng rắn trên cánh tay, Chung Đình bị anh nắm tay nâng lên. Động tác đột ngột, giường phát ra tiếng vang khe khẽ, nửa người cô rơi vào ng anh. Trong yên tĩnh, hai người dần bình ổn hô hấp.
“Sao, không muốn ư?” Cô ở trên anh, ánh mắt dịu dàng.
Hà Chí Bân nhìn cô, mỉm cười.
Ánh sáng và bầu không khí khiến giọng anh hơi khác, bàn tay xoa gáy cô, anh nói với vẻ lười biếng, “Nói chuyện với anh đi…”
Nhìn thẳng anh, hai giây sau, Chung Đình nằm trên ng anh.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.