Chuyện tôi bị ngã xe nhà chồng chẳng ai biết mà cho dù có biết họ cũng chẳng thèm quan tâm đâu, có lẽ đã quá thất vọng về chồng và gia đình chồng nên tôi không còn đau lòng như lúc đầu nữa.
Sáng tỉnh dậy từ trên giường thấy bên cạnh trống không tôi mới biết đêm qua Sơn không về, tôi dậy đi chợ mua bữa sáng cho mẹ chồng và em chồng rồi ra bắt xe buýt đi làm.
Đến cửa hàng, thấy tôi đi bộ chị Cúc hỏi.
- xe em đâu mà đi bộ vậy Hương?
- xe em bị hỏng đang đi sửa chị ạ.
- ờ mà nhìn sắc mặt em xấu quá, mệt hả?
- dạ em không sao đêm qua hơi khó ngủ chút thôi ạ.
- ừ thôi qua đây chuyển mấy chậu hoa giúp chị đi.
- vâng.
Tôi cùng chị Cúc bê từng chậu hoa từ bên trong ra ngoài trưng bày, điện thoại bàn reo lên, chị cúc nhấc máy.
- alo, cửa hàng Hoa Lan xin nghe, vâng...vâng...
Chị cúc gác máy miệng cười toe toét tôi hỏi.
- có chuyện gì mà chị vui thế?
- khách sạn Trung Anh đặt một số lượng lớn hoa ở cửa hàng chúng ta.
- vậy hả chị.
- chắc họ mở tiệc gì đó nên cần nhiều hoa tươi để trưng bày, để chị gọi cho chị Hà cái đã.
Chị cúc lại điện thoại cho chị chủ còn tôi nhanh chóng chuyển nốt mấy chậu hoa còn lại.
____
Sơn cầm bản vẽ thiết kế phòng khách sạn vào văn phòng tìm quản lí với vẻ mặt hầm hầm.
- quản lý, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bản vẽ của tôi trước đã được thông qua rồi bây giờ lại bị bác bỏ là sao?
Quản lí: bản vẽ của cậu tôi đã gửi qua cho tổng công ty xem xét đúng là đã được thông qua nhưng bây giờ lại có 1 chút thay đổi nhỏ.
Sơn: Thay đổi gì?
Quản lý: giám đốc muốn hiện đại hóa phòng ốc hơn nữa.
- tôi muốn gặp giám đốc của khách sạn để nói chuyện được chứ.
- để tôi hỏi thư kí đã nhé.
Tay quản lí gọi 1 cuộc rồi nói.
- chiều 2h giám đốc rảnh, cậu có thể gặp,
Nghĩ tới ngày mai bắt đầu thi công Sơn bực lắm, bảo anh ta vẽ lại bản thiết kế khác trong thời gian ngắn như vậy là điều không thể. Gã giám đốc nào đó đang muốn chơi khăm anh ta thì chớ!
Thắng nằm bên hồ bơi thư giãn, miệng nói chuyện điện thoại với thư kí.
- hắn nói muốn gặp tôi à?
- vâng, hình như anh ta rất bực.
- thế thì cứ dẫn hắn vào gặp tôi.
Thắng bỏ điện thoại, tâm trạng rất đỗi thoải mái, anh ta vốn không để Sơn vào trong mắt, chỉ là mối thù ngày trước nên trả lại cho hắn 1 chút.
Điện thoại trên tay Thắng lại reo lần nữa, lần này là Yến gọi.
- có gì nói đi.
- em nhớ anh( nũng nịu)
- vậy à?
- chừng nào anh về?
- không biết.
- anh ra ngoài đó **** em nghĩ đủ rồi đấy.
- thế sao? Tôi **** ngoài này hay trong kia thì vĩnh viễn cũng không chơi cô nên đừng cố gạ tôi làm gì.
- em không đẹp à? Em không quyến rũ ư?( hét)
- đẹp thì có đẹp, quyến rũ thì có quyến rũ, nhưng là trước khi cô chưa dùng thủ đoạn để bẫy tôi, đó là sai sót của tôi.
- em đã là vợ anh.
- vợ cũng thường thôi.
Thắng nhàm chán ngắt máy, nói chuyện với người vợ này khiến anh ta thấy rất vô vị.
____
Tại 1 ngôi biệt thự sang trọng ở sài gòn, Yến nhìn điện thoại bị ngắt thiếu điều máu dồn lên não, cưới mới chưa được 1 tháng mà Thắng đã đi biệt, công khai coi cô ta là không khí, không được cô ta phải làm gì đó để giữ Thắng lại, cứ đà này thì Thắng sẽ càng cách xa cô ta mất.
Yến ném điện thoại lên bàn rồi chạy lên lầu 2 thu dọn quần áo cho vào vali đem xuống nhà, gì giúp việc thấy thế liền hỏi.
- ơ, cô chủ đi đâu mà đem hành lí thế?
- tôi ra hà nội.
- ra hà nội chi vậy cô.
- thím hỏi lắm thế? Tôi đi đây.
- mà cô ơi.
- cái gì nữa phiền quá đi.
- cô cho tôi làm hết tháng này tháng sau tôi về quê nha.
- được rồi, được rồi..
Yến gọi cho tài xế đến đón, 1 lát sau xe đến, cửa xe mở ra, bà Thu ( mẹ Thắng) cũng bước ra.
Mẹ Thắng: mang hành lí quay vào đi Yến.
Yến: mẹ con muốn đi tìm anh Thắng.
- thằng Thắng nó rất gét người khác kiểm soát nó.
- anh ấy ở ngoài đó có người khác rồi mẹ à?( mếu máo)
- nó chơi bời thôi, tính nó phong lưu trước giờ con lấy nó thì phải chấp nhận, nếu con cũng l*иg lộn lên đánh gen rồi kiểm soát nó thì nó sẽ càng gét con hơn.
Yến không tình nguyện xách vali trở vào, chỉ biết mẹ thắng đã nói với cô rất nhiều rất nhiều điều về thắng.
____
Sơn theo chân cô thư kí trẻ ra sau hồ bơi khách sạn, cả 2 tiến tới chỗ thắng đang nằm, lúc này thắng đang nhắm mắt tờ báo được úp lên mặt che đi ánh sáng.
Thư kí: giám đốc, có người muốn gặp anh.
Thắng bỏ tờ báo ra nhìn Sơn.
- có gì nói đi.
Sơn vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy thắng, anh ta không ngờ thắng chính là giám đốc.
Thắng: cô đi làm việc của mình đi( nói với thư kí)
Cô thư kí vâng dạ rồi đi mất.
Thắng: nào, muốn nói gì?
Sơn: mày...mày là giám đốc.
- chính tao đây? Không ngờ à?
- sao có thể? Mày rõ ràng....chỉ là 1 thằng nghèo kiết xác.
- haha, lúc trước đúng là tao rất nghèo, ít nhất đối với Phương là vậy? Cô ấy đặc biệt thích trai nghèo nhưng đẹp trai như tao.
- mày...mày...
- mày còn nhớ Phương chứ? Cô gái bị mày hãʍ Ꮒϊếp,
- tao không hãʍ Ꮒϊếp, là cô ta tự muốn ngủ với tao.
- cô ấy ૮ɦếƭ rồi giờ mày nói gì chẳng được, chỉ tiếc là năm đó tao không xé xác mày,
- mày muốn trả thù tao bằng cách đuổi tao khỏi dự án này ư?
- tao không chỉ đuổi mày khỏi dự án này, tao còn đuổi mày vĩnh viễn ra khỏi nghành xây dựng, loại cặn bã như mày mà kĩ sư cái quái gì.
- mày...mày không làm được đâu.
- tao không làm được..haha...mày biết tao là ai không? Chẳng có chuyện gì tao không làm được kể cả chơi đùa con vợ của mày.
- mày nói cái gì( sơn kích động)
- tao nói vợ mày bị tao chơi rồi đấy.haha.
Sơn lao vào muốn đánh nhau với thắng.
- mày...cô ấy nói cô ấy bị hãʍ Ꮒϊếp, là mày...có phải là mày không?
Thắng dễ dàng né được cú đánh của Sơn, sau đó đấm Sơn chảy máu mồm.
- tao hϊếp cô ta đấy, năm đó mày hϊếp cô gái tao yêu, bây giờ tao lại chơi con vợ mày, như vậy là huề nhỉ.
- thằng chó, tao không để yên cho mày đâu.
Sơn hăm dọa xong liền bỏ đi mất dạng.
Thắng huýt sáo 1 tiếng thích thú rồi lộn người nhảy xuống hồ bơi bằng 1 tư thế rất đẹp mắt.
Tôi dưng xe trước cửa khách sạn lớn rồi nói với lễ tân.
- tôi là nhân viên của cửa hàng hoa lan, tôi mang hoa tươi đến.
Nhân viên: cô đi theo tôi.
Tôi ôm mấy lẵng hoa đi theo cô ta, khách sạn quy mô rất lớn, có cả nhà hàng trên tầng 3 và hoa viên hồ bơi đằng sau, rộng rãi tuyệt đẹp.
Nhân viên: cô đem hoa đi qua hô bơi kia đến chỗ bãi cỏ có chiếc bàn thì bỏ đấy giúp tôi nhé.
Tôi: vâng tôi biết rồi.
Cô nhân viên đi mất, lúc đi qua hồ bơi tôi vô tình trông thấy 1 người đàn ông đang bơi dưới đó, nhìn không rõ mặt, trời thì năng chang chang, tôi mồ hôi chảy ròng ròng nhìn nước trong hồ mà thèm, tôi thầm nghĩ những người giàu có thích thật, cuộc sống thật thoải mái biết bao.
Tôi bỏ hoa lên bàn rồi tiếp tục quay trở ra chuyển số còn lại, lúc trở ra tôi để ý thấy người đàn ông lúc nãy đang bơi đã lên bờ, anh ta đứng chắn lối đi của tôi, lưng anh ta quay lại với tôi, từ phía sau tấm lưng to lớn của người đàn ông khiến tôi theo bản năng đỏ mặt, người đàn ông này dáng rất đẹp.
Tôi dời mắt đi lách qua chỗ anh ta, tay bất ngờ bị anh ta túm lấy giật 1 cái cả người tôi nhào vào lòng người đàn ông, cả tôi cùng anh ta rơi tõm xuống hồ bơi.
Từ nhỏ tôi vốn là đứa sợ nước, tôi không biết bơi nên bị uống mấy nước trong hồ.
- cứu...cứu...tôi với.
Tay tôi vung loạn dưới nước,túm được bờ ng trần của anh ta liền bám thật chặt, cả người tôi dính vào người anh ta dưới nước mặt tôi vẫn chưa hết hoảng loạn,
- cứu tôi...tôi không biết bơi.
Bờ eo tôi bị anh ta ôm gọn,
- nước nông sao sợ dữ vậy, ha, hay là cô muốn sàm sỡ tôi?
Lúc này tôi bình tĩnh hơn 1 chút liền nhận ra anh ta chính là Thắng.
- anh...tại sao lại là anh?
- sao không phải là tôi! Chúng ta lại gặp nhau rồi.
- anh cố ý kéo tôi, anh...
Thắng vô lại buông tay ra, cơ thể tôi lập tức chới với, tôi hoảng quá bám chặt anh ta nghiến răng
- anh bỉ ổi.
- tôi bỉ ổi sao cô không buông ra.
- đồ khốn, tôi không biết bơi, tôi sợ nước.
- à...ra thế.
Thắng kéo tôi ra giữa hồ,
- chơi với tôi 1 chút nào.
- á, anh đưa tôi vào bờ đi,anh làm gì vậy hả?
- nhìn đi cô đang ôm chặt tôi đây này,
- anh khốn nạn, tôi không muốn...
- cái tư thế này rất dễ *** đấy, ở dưới nước lại càng thích.
- đồ biếи ŧɦái.
- ok ok, tôi đúng là biếи ŧɦái nhưng đẹp trai.
Thắng cúi xuống ngậm lấy môi tôi mυ"ŧ chặt,anh ta ghì cứng cơ thể tôi trong nước, tôi đẩy ng anh ta, bị hôn đến mức thở không nổi.
Vì sao tôi lại bị người đàn ông xấu xa tên thắng này cưỡng hôn ngay dưới hồ bơi chứ? Tại sao chứ!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.