Một bàn toàn những món ăn thơm ngon hấp dẫn bày ra. Bà Hàn sai quản gia lên gọi Hàn Phong. Một lúc sau, anh từ trên lầu bước xuống nhẹ nhàng ngồi vào bàn ăn. Bà Hàn lên tiếng:
...
Ảnh minh họa...
- Mau ăn đi nào. Toàn những món ngon thôi đấy. Hai mẹ con ăn nhiều vào nhé.
" Mời mọi người ăn cơm." Hàn Phong nói:
Cô lễ phép mời: " Con mời dì Hàn, mời mẹ ăn cơm." Quay sang nhìn anh: " Em... em...em mời anh ăn cơm." Mặt cô đỏ bừng lên. Không hiểu sao đối diện với anh cô lại ngại ngùng, ấp úng như thế.
Hàn Phong từ tốn thưởng thức từng món trong khi Thiên Nhạc vừa ăn vừa lén lút trộm nhìn anh. Anh sao lại đẹp đến thế, không có một khuyết điểm nào.
- Tiểu Nhạc. Đồ ăn không ngon sao? Đây! Món trứng hấp sữa con thích nhất, cả salad nữa. Ăn nhiều vào bé yêu.
Cô đưa chén hứng lấy: " Con cảm ơn dì Hàn ạ. Món nào cũng rất ngon ạ."
- Con đang học ngành gì thế?
- Dạ con đã tốt nghiệp xong ngành thiết kế rồi ạ. Con tự thiết kế và quảng bá sản phẩm của riêng mình.
- Dì nhớ còn hai năm nữa con mới tốt nghiệp cơ mà.
- Dạ con xin tự học và thi vượt cấp ạ.
- Con giỏi quá đi thôi Tiểu Nhạc à.
Lúc này ai đó đã ngước lên nhìn cô với ánh mắt khó hiểu và nhanh chóng lơ đi khi thấy cô nhìn sang.
Bà Hàn muốn hai mẹ con ở lại chơi cùng vì lâu lắm rồi mới gặp lại nhưng bà Hạ xin phép về trước vì phải đi công việc cùng chồng.
- Vậy để Thiên Nhạc ở đây chơi vài ngày đi. Tui nhớ con bé quá à.
- Nhờ bà trông con bé giúp tui nhé. Vợ chồng tui đi công việc chắc tuần sau mới về.
- Con bé ở đây với tui cả đời cũng được.
- Định bắt con gái bảo bối của tui à. Không có đâu nhé. Cảm ơn nhiều nha bạn già.
Vậy là Thiên Nhạc sẽ ở Hàn gia một tuần. Cô vui vẻ vì được gần anh thêm chút nữa nhưng ai ngờ không như cô nghĩ. Lúc chiều, cô cùng bà Hàn đi mua sắm, dạo phố về thấy anh lái xe rời đi. Quản gia nói anh bảo đi công tác một tuần. Bà Hàn chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Đứa con trai này của bà tính tình không biết giống ai nữa. Cô biết anh muốn tránh mặt mình. "Sao anh ấy ghét bỏ mình như thế. Mình đã làm gì sai chứ".
Hàn Phong có rất nhiều biệt thự riêng nhưng ông bà Hàn muốn anh ở chung để cả nhà đủ đầy. Ông bà Hàn còn có một cô con gái nhỏ năm nay vừa tròn 15 tuổi tên Hàn Tiêu Nghiên, tính tình hoạt bát, vui vẻ khác hẳn với anh trai của mình. Hàn Phong cũng rất mực yêu thương cô em gái này. Mỗi khi Tiêu Nghiên cần gì không muốn nói với ba mẹ thì sẽ vòi anh cho bằng được. Chỉ cần em gái thích thứ gì thì Hàn Phong sẽ mua hết cho cô.
4 giờ chiều tài xế chở Tiêu Nghiên đi học về. Thiên Nhạc đang ngồi thẫn thờ trên xích đu bị giật mình vì có ai đang nắm tay mình.
- Chị xinh đẹp. Chị tên gì thế? Em là Hàn Tiêu Nghiên. Em thấy chị rất quen giống y như cô gái trong bức ảnh của.....
Bà Hàn đi ra:
- Chị ấy là con gái dì Hạ bạn thân mẹ đấy và cũng là tiểu bảo bối của mẹ.
- Nghiên chào mẹ ạ. Con đi học về rồi đây. Ơ! vậy con thì sao. Con không còn là bảo bối của mẹ nữa sao.
Bà phì cười vì sự đáng yêu của con gái.
- Con là cục cưng của mẹ mà. Vậy hôm nay Nghiên có được điểm 10 không?
- Con được tận 2 điểm 10 đấy. Con muốn mẹ thưởng ạ.
- Vào nhà tắm rửa thay đồ rồi lát mẹ thưởng cho nha.
- Vâng ạ.
Nghe được thưởng, cô bé nhỏ vui lắm quay sang nhìn Thiên Nhạc.
- Chào em. Chị tên Hạ Thiên Nhạc. Em thật đáng yêu.
- Còn chị nhìn như tiên nữ vậy. Em thích chị rồi đó nha.
Nói rồi Tiêu Nghiên chạy vụt vào nhà. Bà Hàn vào nhà lấy áo ấm khoác lên cho Thiên Nhạc. Gió thổi thật lạnh, cô thì rất mỏng manh cứ ngồi trên xích đu ngóng ra cổng đợi người đàn ông ấy.
Những ngày sau đó, anh cũng không về Hàn gia một lần nào. Cô đã nhắn cho anh rất nhiều tin nhưng chỉ hiển thị đã xem chứ không có ai trả lời lại. Cô đánh liều nhắn tiếp cho anh " Anh nhớ ăn uống, nghỉ ngơi nhé. Đừng làm việc quá sức. Có thể đừng tránh mặt em được không?" Thông báo rung lên ting...ting. Chưa kịp vui thì khóe mắt cô cay xòe khi đọc dòng tin nhắn bên kia trả lời. " Cô có tự trọng không vậy? Làm ơn tránh xa tôi và để tôi yên. Đừng xuất hiện và làm phiền tôi nữa. Tôi không thích cô, không muốn gặp cô càng không cần cô quan tâm. Cô khiến tôi thấy ghê tởm. Hàn Phong tôi mãi mãi căm ghét Hạ Thiên Nhạc cô." Cô đã không ngăn nổi dòng nước mặt của mình nữa rồi. Lúc này cô òa lên khóc nức nở tới mức không ngừng được. Trái tim cô đau nhói. Lòng cô thắt lại. Tâm trí trống rỗng đển hoảng loạn. Anh ghê tởm cô sao. Sao lại thế chứ. Hóa ra cô trong mắt anh lại đáng khinh như thế. Hóa ra cô chỉ là kẻ mặt dày gây phiền phức cho cuộc sống của anh.
Đêm hôm đó, Thiên Nhạc không sao ngủ được. Nước mắt tuôn ướt gối. Trái tim đau xé ra. Cô suy nghĩ suốt đêm. Có lẽ cô nên tránh xa anh để anh được vui vẻ. Mặc dù cô biết mình sẽ đau khổ nhưng anh được hạnh phúc là điều cô mong mỏi nhất.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.