Tiểu Vũ đong đưa cánh tay của Lưu Quang, đôi mắt hạt châu ti hí chuyển một cái, chợt mở miệng nói.
“Lão Đại! Chúng ta không quay về, có được hay không?”
Đuôi long mày của Lưu Quang giương lên, lại cho rằng Tiểu Vũ muốn cùng hắn chơi trò gì.
“Không quay về? Vậy không được! Lần này nói thế nào cũng không thể để nàng chạy nữa. Chúng ta trở về Địa phủ lập tức thành thân! Sau đó đi đến cây cầu của Nguyệt lão lấy dây tơ hồng quấn chặt, xem nàng có thể chạy đi đâu được nữa!”
Tiểu Vũ cau mày, giải thích “Không phải vậy! Không phải ta muốn đào hôn! Mà là ta lo lắng ông cậu Thiên Đế kia không có việc gì lại kiếm chuyện cho chúng ta làm. Chàng cũng không phải là chưa nếm mùi bãn lĩnh của ông ta. Cái gì mà tình yêu thầy trò, gần như đều là trò bịp bợm của ông ấy lôi ra để đùa giỡn. Chúng ta đã trải qua hai lần, ai biết ông ta sẽ không làm rối tung chuyện của chúng ta lần nữa!”
Lưu Quang nghe Tiểu Vũ vừa nói như thế, trực giác quay về nói: “Vậy chúng ta không nhận là được! Để cho Đầu Trâu Mặt Ngựa cùng hai xú tiểu tử kia về sau không nhận lệnh của cấp trên nữa, xem hắn còn trêu chọc chúng ta thế nào.”
Aizz. . . . . Tiểu Vũ rất bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.
“Lão Đại! Ta biết rõ bản lãnh của chàng rất lớn, không sợ trời không sợ đất. Nhưng mà thủ hạ của chàng, có thể ngăn cản một lần, hai lần không thành vấn đề, nhưng chàng vẫn từ chối nhất định là không được. Hơn nữa chàng cho rằng với tính cách của cậu chàng, ông ta sẽ từ bỏ ý đồ sao? Mặc dù ta không muốn nói, nhưng không thể không thừa nhận, ở phương diện nào đó, chàng cùng với ông cậu Thiên Đế kia đúng là giống nhau như đúc. Tỷ như nhận định một chuyện, liền tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cho nên, dứt khoát không quay về. Để cho bọn họ náo loạn đi, chờ chúng ta vui chơi đã đời rồi mới quay về.”
Lưu Quang nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ. Đột nhiên tròng mắt sáng lên, vỗ tay phát ra tiếng.
“Nàng xem như vậy được không. Chúng ta trở về Địa phủ thành thân trước, sau đó ta sẽ mời cậu cùng Mợ tới. Không cần làm long trọng, chỉ cần để tất cả tiểu quỷ ở Địa phủ cùng nhau tụ tập náo nhiệt là tốt rồi. Ta sẽ nhân cơ hội này nói với Lão đầu tử (lão già sắp ૮ɦếƭ ^^) rằng chúng ta muốn đi du lịch tuần trăng mật, bảo hắn cho chúng ta nghỉ. Vừa công vừa tư như thế, hắn nhất định sẽ đáp ứng. Cuối cùng, chúng ta liền nghênh ngang đi ra ngoài du ngoạn, về phần khi nào trở về, còn tùy vào tâm tình của nàng.”
Tiểu Vũ nhìn Lưu Quang, đôi mắt chớp chớp. Nói đi nói lại, Lão Đại không phải còn đang lo nàng sẽ quỵt nợ sao. Thôi thôi, thành thân thì thành thân, nàng thừa nhận nàng có chứng u buồn trước hôn nhân, nhưng nhìn người nào đó chân thành như vậy, nàng cũng không muốn chạy trốn nữa. Huống chi rất nhớ bố mẹ chồng, vẫn còn ở Địa phủ chờ bọn họ.
Đầu nhỏ nghĩ thông suốt, rối rắm trong lòng đã được giải quyết.
“Được rồi! Làm theo lời chàng, về Địa phủ thành thân trước đi!”
. . . . . . .
Hai người vừa về tới Địa phủ, một bóng người liền chặn đầu. Lao vào trong ng Lưu Quang khóc rống lên.
“Quang nhi à ~ rốt cuộc con cũng trở lại. Mẹ cứ tưởng con đã ૮ɦếƭ rồi! Sang năm mới, vợ chồng son các con sao lại chạy mất dạng. Nếu không phải là Diễm ngăn lại, ta sớm đã đi Nhân giới tìm các con rồi. Lần này thì tốt rồi, rốt cuộc các con đã trở lại. Ô ô ô ~~ ta còn tưởng rằng con cũng không muốn mẹ nữa. . . . . .”
Lưu Quang có chút xấu hổ vỗ nhẹ người trong ng, thoáng đẩy nàng ra nói: “Đây cũng không phải là lỗi của con. Là ca ca tốt của mẹ, cậu tốt của con, phái người đưa thư tiên tới, bảo con cùng Tiểu Vũ đi xử lý một chuyện. Con thấy mẹ còn ngủ, nên không muốn quấy rầy. Liền cùng Tiểu Vũ đi trước.”
Thải Lam nháy mắt mấy cái, bộ dạng mới vừa khóc đến lợi hại, kì thực không có một giọt nước mắt.
“Ca ca? Sang năm mới, hắn đưa cho các con nhiệm vụ khẩn cấp gì?”
Tiểu Vũ nghe vậy trợn trắng mắt, tức giận nói: “Mẹ chồng à, chuyện này thì khỏi phải nói. Không phải là cái nhiệm vụ khẩn cấp gì. chỉ đơn thuần là ông cậu đó ăn no rỗi việc đi gây chuyện thôi.”
A?
Thải Lam không rõ chân tướng, nhưng thấy vẻ mặt của Tiểu Vũ và Lưu Quang liền không hỏi nữa. Cô Diễm đúng lúc đi đến kéo Thải Lam qua một bên, nhàn nhạt liếc nhìn hai người đối diện, cũng lười phải chào hỏi. Thải Lam bất mãn, khẽ trừng hắn. Một vị nô lệ của vợ lúc này mới bất đắc dĩ phất tay một cái, lạnh nhạt nói: “Hoan nghênh trở lại.”
Phì! Tiểu Vũ nghe bốn chữ này thiếu chút nữa cười ra tiếng. Rõ ràng bốn chữ này thường cho cảm giác rất ấm áp, nhưng từ miệng người nào đó nói ra, cảm thấy giống như là một lão bản nào đó quanh năm bị nhân viên chèn ép, rất không tình nguyện chào hỏi khách nhân nhìn không thuận mắt, nói câu, “Hoan nghênh đến chơi.”
“Được rồi, chuyện nhiệm vụ không nhắc lại nữa. Con có sự kiện muốn tuyên bố.”
Lưu Quang hắng giọng một cái, sắc mặt giống như vô vị lại rõ ràng ửng đỏ. Thần Chung Quỳ và Hắc Bạch vô thường đang ngồi trên sofa ở Đại sảnh, nhanh chóng đặt ly trà xuống quay đầu nhìn lại. Ngay cả Tiểu Thôi đang cắm mặt vào máy tính, cũng rất hứng thú ngẩng đầu lên.
“À. . . . . . Tiểu Vũ đã đáp ứng lời cầu hôn của ta. Cho nên Tiểu Thôi đi chọn ngày tốt, càng nhanh càng tốt. Chung Quỳ đi Thiên Đình thông báo vơi Thiên Đế cùng Vương Mẫu, nói cho bọn họ biết ngày cụ thể, hỏi bọn họ có muốn tới dự lễ hay không. Tiểu Hắc Tiểu Bạch liền trang trí đơn giản cho Địa phủ. Cứ như vậy đi!”
. . . . . .
Lưu Quang nói xong lời này, hiện trường ước chừng dừng lại năm giây. Sau đó mọi người mới từng người tỉnh lại.
Ngón tay Tiểu Thôi dừng gõ bàn phím, mở miệng đầu tiên nói: “Lão Đại, ngươi trở về thật đúng lúc, ngày mai vừa hay chính là ngày rất tốt.”
Một câu, thỏa mãn mong muốn càng sớm càng tốt của Lưu Quang. Quay đầu ngắm nhìn Tiểu Vũ, chỉ là hắn chưa vui được… chính chủ còn chưa gật đầu, hắn có suy nghĩ gì cũng vô dụng!
Thái độ của Tiểu Vũ rất khác thường đột nhiên không gây kho khăn, chỉ ho khan một tiếng, cười đến rực rỡ nói: “Ngày mai tốt lắm, chỉ là trước tiên, sính lễ của ta đâu?”
Sính, sính lễ?
Hai chữ này khiến Lưu Quang bối rối. Ngay sau đó suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, Nhân giới kết hôn nhà trai đều đưa sính lễ cho nhà gái. Thải Lam đứng ở bên cạnh thấy con mình đang sửng sốt, vội vàng dàn xếp nói: “Không phải là sính lễ sao! Con dâu hiền, con muốn cái gì cứ nói, nếu như muốn một tấm khăn trải giường, ta lập tức sẽ giúp con đặt mua! Trước ngày mai, nhất định sẽ đưa đến tay con!”
Thải Lam nói ra lời này không phải là khoác lác, bản thân nàng chính là công chúa trên Thiên giới, có rất nhiều đồ tốt. Hơn nữa phu quân là Ma Tôn, châu báu gì cũng đều có thể lấy được đến tay.
Tiểu Vũ lắc đầu cười, “Mẹ chồng, con chỉ muốn một thứ là tốt rồi. Hơn nữa sính lễ này ta chỉ muốn chính Lưu Quang tự tay đưa cho con.”
Lưu Quang nhíu mày, nhất thời trong tim dâng lên dự cảm xấu.
“Á. . . . Nàng muốn cái gì?”
“Muốn chàng ở trước mặt của mọi người, bứt một sợi ria mép của ông cậu Thiên đế cho ta!”
. . . . . . . A? Không thể nào?
Lưu Quang giật mình, Tiểu Bạch ưu nhã từ trên ghế salon đứng lên, hất mái tóc cười, nói toạc ra. “Xem ra tu thành chánh quả nhất định phải trải qua thiên tân vạn khổ nha. Đi thôi Tiểu Hắc, chúng ta đi bố trí đại sảnh thôi.”
Ơ a ~ Tiểu Hắc đứng bật dậy từ trên ghế sofa, nở nụ cười thật tươi.
“Lão Đại, ngươi hãy yên tâm đi! Ta nhất định đem Địa phủ của ngươi bố trí thật xinh đẹp.”
Thải Lam cười đến nhìn có chút hả hê, cũng không để ý đến con trai cùng phu quân của mình, kéo cánh tay Tiểu Vũ vừa đi vừa nói: “Đến đây, ta sẽ giúp con mặc thật đẹp, nhất định biến con thành tân nương tử xinh đẹp nhất!”
Cô Diễm liếc nhìn Lưu Quang, khó có được nổi lên chút đồng tình, vỗ vỗ bờ vai của hắn, thở dài nói: “Ngươi. . . . . Cố gắng lên đi!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.