- "Dịch Nam, anh mau qua ăn sáng đi!"
- "Ừ!"
Dịch Nam nhanh chóng ngồi vào bàn, ăn hết phần bữa sáng mà cô đã chuẩn bị.
- "Anh ăn thêm nhé?"
- "Không cần đâu! Anh phải đi liền bây giờ, anh đi đây!"
- "Anh đi cẩn thận!"
Cô vừa dứt lời, anh đã rời khỏi nhà mất rồi, cô vẫn chưa kịp làm xong việc mà 1 người vợ nên làm nữa mà.
Anh là Tiêu Dịch Nam - 1 bác sĩ nổi tiếng trong bệnh viện A, còn cô là Lương Kỳ Châu - từng là bệnh nhân của anh, cô là 1 tiểu thư rất giàu có, trong 1 lần bị bệnh phải nhập viện và người chữa bệnh cho cô là Dịch Nam, anh luôn quan tâm và chăm sóc cho cô, dần dần cô cảm thấy...hình như mình đã rung động anh mất rồi, biết anh vẫn chưa có người yêu, cô đã nhiều lần bày tỏ tình cảm của mình với anh nhưng anh đều từ chối, anh nói rằng anh không hề có tình cảm với cô và chỉ xem cô như 1 người bạn hoặc là 1 người bệnh nhân.
Cô đã rất buồn vì chuyện này, hôm cô xuất viện, ba cô đã nhận ra được sự khác thường của cô, ông đã hỏi cô, cô thừa nhận tất cả với ba của mình, vì thương con, ông đã phải dùng rất nhiều thủ đoạn để khiến anh cưới cô, và mọi chuyện đều diễn ra rất suôn sẻ, không biết ba cô đã dùng cách gì mà chỉ trong vài ngày, anh đã tự động đến tìm cô và đòi kết hôn cùng cô ngay lập tức.
Cô biết được anh sống cùng với bà của mình, ba mẹ anh đã mất từ rất lâu rồi, cô thường xuyên qua chăm sóc cho bà của anh, bà cũng rất mến cô, cô tự hứa với lòng sau này cô sẽ thay Dịch Nam chăm sóc cho bà. Trong đêm tân hôn, anh và cô không làm gì cả, chỉ có thể nằm chung giường, anh đối xử với cô không mặn cũng không nhạt, rất bình thường, nhưng cô sẽ không vì thế mà bỏ cuộc đâu, Lương Kỳ Châu cô rồi sẽ khiến Tiêu Dịch Nam anh phải yêu cô thôi.
•••
Hôm nay bỗng nhiên anh về rất trễ, cô ngồi đợi mà trong lòng bồn chồn lo lắng, không biết anh có xảy ra chuyện gì không.
- "Kỳ Châu à, cháu mau vào ngủ đi, chắc là hôm nay Dịch Nam nó có ca trực đêm cho nên về trễ ấy mà!"- bà khuyên nhủ cô.
- "Bà vào ngủ trước đi ạ! Cháu có thể ngồi đây đợi anh ấy!"
- "Được rồi! Nếu thấy thằng Nam về khuya quá thì cháu đừng chờ nó nhé, kẻo lại ảnh hưởng đến sức khỏe đấy!"
- "Vâng ạ!"
Cô lại tiếp tục đợi, gần 12h rồi, tại sao anh vẫn chưa về, nếu có ca trực đêm thì ít ra anh cũng nên gọi điện về nhà nói trước chứ.
Tiếng mở cửa vang lên, Kỳ Châu vội đứng bật dậy, là Dịch Nam, cuối cùng anh cũng về rồi, cô chạy đến bên cạnh anh nhưng lại bị anh đẩy ra xa.
- "Tránh ra đi!"
- "Dịch Nam? Có chuyện gì sao?"
- "Cô tránh ra đi! Giả vờ đáng thương cho ai xem đây hả?"
Kỳ Châu lo lắng, hình như anh đang say, vì vậy nên hành động hôm nay của anh rất lạ.
- "Dịch Nam, anh say rồi! Em là Kỳ Châu mà, để em dẫn anh lên phòng nghỉ ngơi rồi pha cho anh chút nước giải R*ợ*u nhé!"
- "Tránh ra!"- Dịch Nam hất tay Kỳ Châu ra, lần này lực đạo của anh càng mạnh hơn - "tôi biết cô là Lương Kỳ Châu, cô chính là Lương Kỳ Châu, cô là loại phụ nữ độc ác, cô và ba cô y chang nhau, lại lấy bà nội ra hù dọa tôi, cô xem mạng người như cỏ rác phải không"
- "Anh đang nói gì vậy?"
- "Chính cô, chính Lương Kỳ Châu cô đã xúi ba cô đem bà nội ra hù dọa tôi, ba cô đã nói với tôi nếu tôi không lấy cô thì ông ta sẽ khiến tôi mất việc, khiến cho không 1 bệnh viện nào chịu nhận tôi vào làm, đến khi đó tôi không thể lo cho bà được, sẽ khiến tôi thành tên thất nghiệp vô dụng, tại sao vậy hả? Tôi đã gây ra tội gì tại sao cô lại làm vậy với tôi? Tôi hận cô Lương Kỳ Châu!"
- "Không! Sao ba em có thể làm vậy chứ? Chắc chắn là hiểu lầm!"
- "Cô câm miệng cho tôi!"
- "Dịch Nam nghe em nói...!"
- "Đừng có ***ng vào tôi!"
Chát...!
1 cái tát vang lên, là anh tát cô, cả người cô mất thăng bằng mà ngã ra đó.
Dịch Nam không kiểm soát được bản thân, anh bỏ lên trên phòng, để lại cô 1 mình ở đó.
Kỳ Châu đưa tay chạm lên mặt mình, đau quá, anh dùng lực không hề nhẹ với cô, anh hận cô đến vậy sao?
•••
Sáng hôm sau, Dịch Nam tỉnh dậy, đầu anh rất đau, anh không nhớ hôm qua mình đã làm gì, anh gọi điện đến bệnh viện xin nghỉ, sau đó sẽ đổi ca trực với bạn vào lúc chiều.
Dịch Nam xuống dưới nhà ăn sáng, bà nội đã ngồi vào bàn ăn bữa sáng của chính mình, còn cô thì đứng làm bữa sáng cho anh.
- "Dịch Nam, cháu thức rồi à? Hôm qua về trễ quá đấy!"- bà nhìn thấy anh liền lên tiếng trách móc.
- "Cháu xin lỗi!"- anh mỉm cười cho qua.
Lúc anh vừa ngồi vào bàn, cô liền đặt bữa sáng lên bàn cho anh, sau đó lại cúi đầu bỏ đi.
- "Này, cháu khiến Kỳ Châu giận rồi!"
- "Dạ?"
- "Hôm qua nó đã thức đêm đợi cháu, cháu nên vào xin lỗi nó đi!"
- "Vâng!"
- "Lát nữa bà sang nhà bà Trình chơi, cháu liệu mà an ủi con bé đi nhé!"
Dịch Nam gật đầu, anh cũng nghĩ là cô đang giận, đợi cho bà nội rời khỏi nhà, anh liền đến gần cô.
- "Xin lỗi! Hôm qua anh về trễ!"
- "Không sao!"- cô vẫn cúi đầu lên tiếng.
- "Hôm qua anh và bạn có đi uống chút R*ợ*u!"
Kỳ Châu gật đầu, cô vội quay đi.
- "Đợi chút! Sao hôm nay em lại cúi đầu khi nói chuyện vậy?"
- "Em...bị đau cổ!"
- "đưa đây anh xem!"- Dịch Nam nhanh chóng đến gần cô, đưa tay vén tóc cô lên.
Kỳ Châu sợ hãi, cô vội đẩy anh ra, hành động này khiến Dịch Nam bất ngờ.
- "em xin lỗi! Anh không nên ***ng vào loại phụ nữ độc ác như em!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.