Huyên Di và cậu bạn ngồi cùng bàn đã có thù, không ai nói chuyện với ai, kiểu này đến cuối năm miệng cũng thối cho xem. Cả hai bạn trẻ ấy không còn nhìn trực tiếp nhau như trước nữa mà giờ cứ "liếc mắt đưa tình" lâu lâu thì phồng mang trợn mắt ra vẻ thách thức nhau.
Nhìn mỏi mệt thì tay cầm Pu't chân đút học bàn. Di giờ đã lột bỏ cái dáng vẻ dịu dàng như thiên thần với đôi cánh trắng ngày nào mà thay vào đó là dáng vẻ của một ác quỷ với đôi cánh đen. Di quay Pu't, Hoàng quay tập, cả hai đang rất tập trung vào cái trò tiêu khiển của mình. Lớp cũng im lặng vì đây là giờ tự học.
Bỗng "No face, no name, no number, your love is like a thunder..." Tiếng chuông điện thoại như giặc hét lên, tên Hoàng giật mình té xuống ghế. Nguyên lớp nhìn Di với ánh mắt đầy "thiện cảm". Di gật đầu cười trừ, hôm nay cô quên để chế độ im lặng.
Haiz, lại là con bạn, nó rảnh sao mà giờ này gọi, lớp nó cũng tiết tự học à? Di bắt máy, nhăn mặt, chu mỏ nói chuyện với nó.
"Alo, ừ, được rồi, ngày mai gặp cậu, được rồi, mình sẽ để đồng hồ báo thức! Yên tâm, nhớ rồi!" cuộc nói chuyện về việc đi chơi với cô bạn thân của Di kết thúc, trong lòng đang vô cùng vui vẻ thì tên Hoàng lại lên tiếng: "Ai da, tiếng chuông quái quỷ gì vậy, hết hồn hà!" cậu ta bò từ dưới bàn bò lên, nhìn cực kì mắc cười. Mặt mày nhăn nhó như khỉ. Cô đứng mà phải cố làm mặt lạnh trong khi trong bụng đang ha ha hê hê.
Sáng sớm hôm sau, chưa được tám giờ thì chuông điện thoại của Di đã reo liên hồi. Cô cứ loay hoay trong phòng với mớ quần áo hỗn độn vì không biết nên mặc gì vào lúc này. Tiếng chuông điện thoại càng làm cho cô trở nên rối hơn bao giờ hết.
"Alo, tớ nghe nè, vâng vâng, tớ ra liền, cậu đừng hối tớ nữa, tớ thay đồ rồi ra ngay!" Không để bên kia trả lời lấy một chữ, Di tắt máy rồi phóng vào nhà vệ sinh thay quần áo với tốc độ ánh sáng.
" Ai da,tiểu thư của tôi ơi! Xong chưa?" Câu cảm thán mang tính chất nghi vấn với ý nghĩa hối thúc đã khiến cho Huyên Di không thể nào sàn xê lâu hơn được nữa. Cô ba chân bốn cẳng chạy từ trong nhà ra cửa cứ như một cơn bão. Vừa mở cửa ra thì gặp ngay cái bản mặt không mấy tươi của con bánh bèo chí cốt. "Nè, sao không vác chân lên cổ mà chạy cho nhanh?". Huyên Di nhìn con bạn thân mình rồi phán lại cũng rất chuẩn :" vác chân lên cổ thì chỉ có nước là lết thôi chứ cậu nghĩ sao chạy nhanh được!"
"Ê, con bánh xèo kia, giờ thì bắt lỗi và đá đểu nhau à? Lên xe tôi chở bánh xèo đi chơi!" Diễm Nhi vừa nói vừa lấy cái nón bảo hiểm úp lên đầu cô. Động tác cực kì тһô Ьạᴏ khiến cô phải nhăn mặt chu mỏ và quơ quào vào không khí. "Giờ thì tớ hiểu sao tớ học ngu rồi."
"Vì bánh xèo là con bò" Diễm Nhi cũng không kém phần thơ ngây khi đá đểu Di như vậy. Cô tức ૮ɦếƭ mà không làm gì được.
Hai đứa bánh xèo và bánh bèo cứ huyên thuyên với nhau mãi cho đến khi đến được bãi đất trống sau một nhà kho bỏ hoang. "Ái nè nè, bánh bèo định bắt tớ tống tiền hả?" Cô vừa chỉ vào bãi đất trống vừa rã mồ hôi hột. "Bánh xèo tự tin quá đáng, tớ có bắt thì cũng không ai dư tiền mà đi chuộc cái con bánh xèo ngu ngốc như cậu về đâu." Diễm Nhi chề môi lắc đầu trả lời.
Diễm Nhi lôi kéo Di vào bãi đất trống và miệng không ngừng huyên thuyên, nói chuyện này chuyện kia, chuyện bạn trai như thế nào, hai người ra sao, cậu ấy cứ liên tu bất tận. "Nè, bánh bèo, cậu có nghĩ đến cảm xúc của một con FA như tớ không vậy?" Vâng câu trả lời chắc nịch "Không".
Diễm Nhi vẫn còn huyên thuyên mãi miết về cái truyền thuyết tình yêu thì cô lên tiếng cắt ngang "Khoan, im lặng, cậu có nghe gì không bánh bèo?" Diễm Nhi cũng im bặt và lắng nghe động tĩnh xung quanh. "Âm thanh nó phát ra từ hướng kia" cô chỉ tay về phía nhà kho, cũng không đợi Diễm Nhi trả lời hay phản bác ý kiến, cô đã chạy thục mạng đến hướng đó.
"Nè, bánh xèo! Bánh xèo!" Bỏ ngoài tai lời kêu của Diễm Nhi, Di vẫn cứ thẳng tiến chạy thật nhanh về hướng đó, trong giây lát chạy như điên cô đã đến được cửa nhà kho, thông qua khe hở rất nhỏ cô cũng có thể nhìn thấy sự việc bên trong. Ôi, cứ như phim hành động bom tấn vậy.
Có một đám người đang đánh một thanh niên rất trẻ, dáng người rất quen. Ừ, quen thật luôn đấy. Di trợn tròn hai mắt khi biết được người đang bị đám du côn kia đánh đập một cách tàn nhẫn. Đang suy nghĩ cách cứu người thì một bàn tay lạnh lẽo đập vào vai cô cùng tiếng nói không rõ ràng:"Hộc...hộc...xèo...nè, làm gì chạy nhanh dữ vậy, tớ chạy theo mệt ૮ɦếƭ luôn, có gì ở trong đó, sao mặt cậu xanh như *** nhái vậy?"
Huyên Di nhìn Diễm Nhi rồi chỉ vào trong nhà kho nói thỏ thẻ: " Thiên Hoàng, bị...bị...đám du côn đánh đập rất dã man ở bên trong, làm sao để cứu cậu ấy?" Mặc dù hằng ngày cả hai vẫn "liếc mắt đưa tình" không đội trời chung nhưng giờ phút này có thánh mới không lo.
"Thôi kệ cậu ta đi, cậu đừng có mà tự chuốc họa vào thân!" Diễm Nhi lên tiếng bác bỏ ý kiến ngu ngốc của cô là làm "Mỹ nhân cứu anh hùng".
"Nhưng..." Không để cô nói hết, Diễm Nhi nhanh chóng lôi cô đi ra khỏi cái mớ rắc rối đó."Cậu bớt khùng đi bánh xèo, cậu thì làm được gì mà đòi cứu với chả vớt, vào trong đó cậu chỉ bị thương thôi, đi theo tớ, nhanh!" Di không nghe theo, vùng tay ra rồi chạy về phía nhà kho khiến cho Diễm Nhi không khỏi bất ngờ. "Nè!" Khi vừa hét lên chữ đó thì Diễm Nhi đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa. "Trời ơi cái con này nó điên rồi! Di, Di" Diễm Nhi lo lắng chạy theo, trong đầu thì vẻ nên một mớ viễn cảnh tương lai.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.