- Cô là bị ăn nhầm phải thứ gì đó không thể tiêu hóa được a...
-... Lúc sáng đến giờ, em đã ăn những gì hả?
- À... Ừm... Em ăn nhiều quá nên...nên...không nhớ nữa... - cô cười gượng...
-.....
-.....
-.....
~~~ Yên lặng và tĩnh mịch ~~~
- Giờ thế nào? Đứng đây nhìn nhau à? - Kỳ Kỳ lên tiếng hỏi.
- T...thế e...em về trước nhé... Bụng không được tốt nên em muốn về nhà nghỉ ngơi! - nói rồi, cô lập tức chuồn đi, chỉ sợ ở lại đó thêm một giây phút nào nữa thì cô sẽ bị anh mắng cho tơi tả a!
"Cạch"
- A Minh! Đưa cô ấy xuống dưới.
- Vâng.
- Sao cậu xin chưa đi?
- Giám đốc ơi... Cái đó...
- Hửm???
* Nói nhỏ *
- Hừm... Cậu thế này... * Lại nói nhỏ ???? *
_____________ Dưới sảnh _____________
- Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân! - A Minh vừa chạy vừa hét, giọng nói ấy khiến tất cả mọi người tập trung về phía cậu.
Cậu chạy đến. Nắm lấy tay Thiên Ý kéo cô quay lại. Bắt gặp ngay ánh mắt tràn đầy sát khí của cô thì bất giác lạnh sống lưng...
- Cái đó... Cái đó... Giám đốc muốn tôi nói với cô nhớ giữ gìn sức khỏe, không nên ăn uống một cách vô khoa học như lúc sáng nữa... Tổng giám đốc còn nói tối nay có thể sẽ về muộn nên cô không cần chờ cơm! - cậu lắp bắp một hồi thì lấy nột hơi thật dài mà hét lớn...
-..... - khóe miệng cô giật giật...
- Thiên Ý! - anh đột nhiên xuất hiện. Tiến đến bên cô, vòng tay qua chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô...
- Tối nay anh về muộn.
- Em biết rồi. A Minh đã nói hết... Với cả...đây đang là công ty... Anh để ý chút! - cô vừa nói vừa đẩy anh ra.
- Moah... - anh hôn lên trán cô.
- Ê ê!
- Anh là đang giúp em đó! - anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
- Giúp?
- Anh đi nhé! Bấy bì! - nói rồi, anh lập tức "tốc biến".
-!!! - cô đập tay lên trán tỏ vẻ chán nản. Anh lại đang làm cái gì nữa vậy?!
- Cô...cô ấy là...là Hạ Thiên Ý!
- Còn...còn có mối quan hệ mờ ám gì đó với giám đốc.
- Giám đốc là người nổi tiếng băng lãnh mà lại đối với cô ấy ôn nhu và cưng chìu như thế! Xem ra...vị trí của cô Hạ tiểu thư trong tim của giám đốc không nhỏ đâu!
* Xì xào *
-.....
- Vậy mà lần trước tôi còn bảo cô ấy tầm thường! Thật ra...cô ấy không hề tầm thường như tôi nghĩ!
- Người ta là danh chính ngôn thuận sống chung với giám đốc!
- Thiên kim tiểu thư của Pearly!
- Tôi biết mà! Đẹp như thế sao có thể là người thường?!
Sau đó là hàng loạt lời nói ngọt ngào và những lời khen có cánh dành cho cô. Quả nhiên! Chỉ có tiền tài, gia cảnh và danh phận mới khiến người ta chú ý tới mình!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.