"Xoảng", chiếc dĩa Nhược Nhi đang cầm trên tay đột nhiên rơi xuống, thu hút sự chú ý của Nhất Phàm và Thiên Ý. Cô vội vàng bật dậy, chỉnh sửa quần áo chỉnh tề, ho khan vài tiếng rồi nhìn anh.
- Làm sao mà bể? - Nhất Phàm lạnh giọng hỏi.
- B...bất cẩn thôi. X...xin lỗi đã làm phiền hai người... - Nhược Nhi nước mắt rơm rớm nhìn anh.
- K...không sao đâu! Cô đừng nói vậy! - Thiên Ý huých vào tay Nhất Phàm.
- Được rồi. Mau dọn dẹp đi rồi ăn sáng. - anh ra lệnh.
- Tôi giúp cô. - Thiên Ý chạy đến bên Nhược Nhi.
- Hạ tiểu thư không cần động tay. T...tôi làm được. - Nhược Nhi vội đẩy cô ra.
Kì lạ! Vừa rồi còn xưng là "cô" và "tôi", sao bây giờ lại thành "Hạ tiểu thư" và "tôi" rồi???!!! Nhược Nhi khi nãy có chút gì đó vừa chanh chua vừa đanh đá, giờ thì lại yếu đuối, đáng thương như vậy... Trở mặt quá nhanh a!
- Được rồi. Vào ăn sáng đi. - Nhất Phàm đi vào bàn ăn, từ từ ngồi xuống. Nhược Nhi vội chạy đến bên cạnh anh ngồi. Thiên Ý cũng chỉ ngồi đối diện anh, ăn một cách bình thản.
- Đứng dậy. - anh bảo cô.
- Làm gì? Em đang ăn mà... - cô vừa trả lời anh vừa ăn, vẫn không chịu mgẩng đầu lên.
- Nhanh.
- Haizzz... - nói thế nào, cô vẫn phải đứng dậy.
- Đến đây.
Cô đi đến cạnh anh. Đột nhiên anh kéo tay cô lại, đặt cô ngồi vào lòng mình, khiến cô và cả Nhược Nhi kia đều bất ngờ.
- N...nè!
- Ngồi yên ăn đi.
-!!!
Họ cứ thế mà trải qua bữa ăn, trong suốt thời gian trên bàn ăn. Nhược Nhi không ngừng nhìn Thiên Ý. Căn bản là không thể rời mắt khỏi cô và anh... Lòng đố kị của cô ta nổi lên... Anh! Phải là của cô ta - của Nhược Nhi!
- Muốn đến công ty anh tham quan không? - anh cất giọng khiến Nhược Nhi bất ngờ.
- Dạ c-----
- Thiên Ý, có đang nghe anh nói không? - Nhất Phàm cắt ngang lời của Nhược Nhi. ( Yoo: Ai da~~~ Có ai đó bị quê a~~~)
- Dù sao em cũng đang rảnh. Đi thì đi. - trả lời anh xong, cô quay đi, bất giác mỉm cười, trong lòng đột nhiên có một luồng cảm giác hài lòng với việc làm của anh vừa nãy... Có thể nói là "vừa lòng hả dạ" a!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.