Bác sĩ đã từng nói với cô, chi phí phẫu thuật cộng với thuốc thang ước chừng khoảng hai trăm triệu. Hai trăm triệu, cô biết kiếm ở đâu? Cô chỉ đang làm công cho một shop quần áo, mỗi tháng lương năm triệu. Trừ chi phí sinh hoạt, tiền điện nước mỗi tháng thì chỉ còn dư một triệu. Số tiền hai trăm triệu kia, cô có làm đến già cũng không đủ. Cho dù có đủ thì mẹ cô cũng không đợi được tới chừng đó.
Trước kia, cô chắt chiu làm lụm nên cũng dư được một số tiền vài chục triệu, nhưng hai năm nay mẹ cô bị bệnh, số tiền kia đến nay chẳng còn một đồng. Hết cách rồi, cô phải cứu mẹ, bằng mọi giá cô phải cứu được mẹ.
Cô gọi điện cho Quỳnh, cô bằng lòng bán con mình để cứu mẹ.
Con ơi... Mẹ xin lỗi.
Quỳnh nhận xong cuộc điện thoại của An thì cười khẩy. Nghèo khổ còn giả vờ thanh cao làm gì? Không phải sau cùng đều khuất phục, quỳ gối trước đồng tiền hay sao? Mà nghĩ lại thì có tiền cũng thật sướиɠ, không thể hô mưa gọi gió nhưng có thể mua điều hòa và xây hồ bơi nhân tạo. Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến lời của gia đình bên chồng, chỉ cần hai người có con, trai gái không quan trọng thì chồng cô sẽ được thừa hưởng toàn bộ gia sản. Cô không rõ cái tài sản kia nhiều đến mức nào, cô chỉ biết là cả đời cô dù có tiêu sài phung phí cũng không hết.
Quỳnh giận cái cơ thể ૮ɦếƭ tiệt của mình, không hiểu rằng khiếm khuyết chỗ nào là chẳng thể mang thai, lại còn không để đưa trứng cho người mang thai hộ. Thôi thì cũng không thể cãi lại định mệnh. Đã vậy thì không nên muộn phiền làm gì, lạc quan lên. Xem như là mình mua một đứa nhỏ rồi nó giúp mình sung sướиɠ về sau.
Nhưng vấn đề ở đây là chồng cô. Anh yêu cô như vậy, nên sẽ không chịu có con với người khác. Thuyết phục được anh là cả một quá trình. Vì chuỗi ngày giàu sang sau này, cô phải làm mọi cách để anh đồng ý.
Nghĩ là làm, Quỳnh gọi điện cho chồng ngay lập tức.
Bên kia, là một giọng nói trầm ổn ấm áp của người đàn ông "Sao hôm nay lại gọi anh giờ này?"
Quỳnh cười, trả lời anh bằng một chất giọng nũng nịu "Làm sao, người ta gọi điện cho chồng mà cũng phải xem giờ lựa giấc à?"
Ở bên kia, anh cũng cười "Không bao giờ em gọi cho anh như thế này nên thấy lạ"
"À, thôi không đùa nữa. Hôm nay nhớ về nhà sớm, em có nấu cho anh mấy món anh thích"
Anh có hơi ngạc nhiên "Hôm nay sao lại tốt ngày vậy? Thường ngày ăn tiệm thôi mà?"
"Thì hôm nay người ta yêu chồng, muốn nấu cho chồng ăn"
"Được rồi, anh sẽ về sớm nhất có thể"
Tắt điện thoại, Quỳnh cười. Thật ra thì cô chẳng muốn động vào nhà bếp nhưng vì để thuyết phục được anh, trước hết phải làm anh vui.
Buổi tối hôm đó, một bên với một khung cảnh lãng mạn ấm áp, một bên còn lại phải ngồi chực chờ bên giường bệnh vì người nhà đã cấp cứu xong nhưng mãi vẫn chưa tỉnh.
Ăn tối xong xuôi, giây phút vợ chồng cô định gần gũi. Quỳnh nhớ đến chuyện quan trọng.
"Chồng à, em tìm được người sinh hộ rồi. Mình có con nha anh"
Đúng như cô dự đoán, chồng cô không đồng ý.
Cô ngồi lên đù* anh, hai tay vòng qua cổ anh "Cô ấy xinh đẹp, lại còn rất trẻ... Anh sẽ không bị thiệt thòi đâu mà"
Nghe xong câu đó, anh tức giận "Anh không quan tâm, anh không muốn cùng với người phụ nữ khác... Em không hiểu sao Quỳnh?"
Cô khóc, anh thấy vậy thì huýnh hoáng cả lên "Anh xin lỗi, nhưng anh không đồng ý"
Giọng Quỳnh nghẹn ngào "Em cũng không thích mà anh. Nhưng anh yêu em, còn muốn tiếp tục với em thì phải có một đứa con. Em làm vợ, nhưng không thể sinh con cho anh, em tủi thân lắm anh à. Anh đồng ý đi, được không?"
Anh hiểu rõ, một người phụ nữ không sinh được con sẽ có cảm giác thế nào. Nếu vợ anh đã chịu suy nghĩ cho anh như vậy thì... Anh đồng ý.
Mục đích đã đạt được, Quỳnh nhanh chóng đưa An kí một bản hợp đồng. Trong đó có rất nhiều điều khoản, nhưng thứ mà An quan tâm nhất là bây giờ cô sẽ được ứng trước 200 triệu để làm phẫu thuật cho mẹ. Sau khi sinh con xong cô sẽ được 100 triệu nữa. Ha, có lẽ rằng cả đời này, cô sẽ không có một vụ làm ăn nào giá trị như vậy.
Lần đầu ba người gặp nhau, Quỳnh giới thiệu chồng với An, thì ra anh tên Đăng. Anh đã có một cái nhìn với An không mấy thiện cảm.
Lần đầu tiên phải làm chuyện để An có thai. Anh không dịu dàng, anh ***. Khi nhìn thấy một dòng ấm nóng màu đỏ tượng trưng cho sự tinh khiết từ cơ thể cô chảy ra, anh thương hại mà nhẹ nhàng một một chút. Nhưng cả quá trình dài dằng dặc ấy, anh không nói một lời nào cả. An dù đau đớn như người bị xé thành hai mảnh cũng cắn chặt môi, không dám bật ra nửa lời.
Xong chuyện, anh tắm rửa sạch sẽ, mặc lại quần áo chỉnh chu. Lạnh lùng rời khỏi căn phòng cô đang nằm. Trước khi đi, anh còn để lại một câu nói
"Tôi ghét nhất là những loại phụ nữ như cô. Vì tiền mà việc gì cũng có thể làm được"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.