Mãn Mãn bị một cái tát đau điếng, nằm bất động trên giường, ánh mắt như một con sói đói của A Long, không một chút nhân từ, vồ đến con mồi, tay hắn xé toạc phần váy dưới của cô.
" Khốn nạn." Mãn Mãn nghiến răng, liếc xéo hắn, dùng hết sức, vung chân đạp ngay vào chỗ hiểm của A Long.
" Á."
A Long hét lên đau đớn, cúi người ôm lấy hạ bộ, mặt tái đi nhìn trừng trừng vào Mãn Mãn, hắn nghiến răng ken két, đay nghiến " Con đàn bà chó ૮ɦếƭ này."
Mãn Mãn sợ hãi, lồm cồm bò dậy, bước nhanh xuống giường chạy thoát, nhưng lại bị A Long chộp lại được cổ tay, kéo giật mạnh cô ngã xõng xoài ra đất.
" Con khốn, mày muốn đi đâu."
Hai hàng nước mắt vẫn không ngừng rơi, có thể mệt nhoài, lết lùi ra sau " Đừng... Đừng qua đây."
" Nếu không phải vì mày có nhan sắc, thì tao đã Gi*t ૮ɦếƭ mày và quang xuống biển làm mồi cho cá rồi. Đúng là con đàn bà không biết điều, còn dám đá vào thằng nhỏ của tao, vậy thì đừng trách tao."
Dứt lời, A Long liền vung chân đạp vào ng Mãn Mãn, cô ngã nhào ra sau, hắn vẫn không dừng lại mà tiếp tục dùng chân sút vào người cô.
" Cho mày ૮ɦếƭ, con đàn bà thối, ૮ɦếƭ đi, dám đá tao này."
Vừa chửi vừa đá, hắn không nhân nhượng với phụ nữ đang mang thai.
Mãn Mãn đau đớn, co rúm, cuộn tròn người lại để bảo vệ phần bụng, nơi đang giữ một sinh linh bé nhỏ, mặc cho A Long có đánh đập thì cô vẫn không một chút phản kháng, tình mẫu tử như cho cô sức mạnh của người làm mẹ ý chí, nhất định phải bảo vệ con bằng mọi giá.
A Long thấy cô lỳ đòn, càng khiến con dã thú trong người hắn trỗi dậy, điên cuồng một cú sút mạnh mẽ đá thẳng vào tay đang ôm bụng của cô, một tiếng " Rắc" kèm theo tiếng hét thảm thiết " A A A A"
Hắn đá vào tay làm rạn nứt xương, lực mạnh dẫn đến tổn thương vào phần bụng, máu ở phía dưới bắt đầu loang ra.
Đôi mắt lờ đờ, bụng của Mãn Mãn không ngừng đau lên dữ dội, cô ôm bụng, miệng mấp máy " Giúp...Giúp tôi với... Đau bụng... Bụng tôi đau quá."
Khuôn mặt tái nhợt đi, nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình mà lết người đến, ánh mắt cầu xin, bám vào ống quần hắn, đi đến đâu máu loang ra, kéo dài trên sàn nhà đến đó, cô bật khóc " Cứu... Cứu con tôi với."
A Long có chút kinh hoàng, vốn chỉ định dạy cô một bài học, vì không ngoan ngoãn, nhưng lại vô tình mất đi kiểm soát, mà hại cô sảy thai.
Buôn ba giang hồ bao nhiêu năm, việc gì hắn cũng dám làm, đâm thuê, chém mướn, nhưng Gi*t một đứa trẻ còn đang trong bụng mẹ thì hắn chưa làm bao giờ, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Nhìn thấy tay cô đang bám vào ống quần mình, thì hắn vội đá hất ra " Cút ra."
Hai hàng lệ không ngừng tuôn ra, cầu xin một cách đầy tuyệt vọng, giọng nói yếu ớt, nghẹn ứa nước mắt " Tôi xin anh, cứu con tôi với, tôi cầu xin anh."
A Long không biết phải làm sao, nhìn cô đang nằm trong vũng máu bé bét, hắn có chút kinh tởm, liếc cô rồi bỏ mặc cô đi ra ngoài.
Bàn tay run rẩy giơ lên, như muốn níu kéo hắn lại, cổ họng nghẹn cứng " Đừng đi mà... Cứu con tôi..."
Không một ai chạy vào giúp Mãn Mãn, cô đau đớn, nằm quằn quại trên sàn nhà, máu ở phía dưới chảy ra loang lổ dính đầy trên đù*, nước mắt trào dưng, tủi thân và tuyệt vọng.
Bỗng cô bật cười, nụ cười đau khổ, giọng nói đầy mỉa mai " Cố Minh Thiên... Anh từng nói, tự anh sẽ bảo vệ người phụ nữ của mình đây sao? Tô Sam Sam và con cô ta ૮ɦếƭ, bây giờ thì hay rồi, đến tôi và con, anh cũng không bảo vệ nổi."
Lòng cô quặn thắt, trái tim đau đớn, cô gào lên " Tôi hận anh, Cố Minh Thiên."
Cùng lúc đó, sau khi đạp cho cô sảy thai, hắn vội cầm điện thoại gọi cho Tô Nhạc, để báo cáo tình hình.
Đâu dây bên kia vang lên giọng nói đầy kinh ngạc.
" Cái gì? Các người làm cô ta sảy thai rồi sao?
" Hét lên cái gì? Chính cô không hề nói là cô ta đang mang thai, cô giợn mặt với bọn này đấy à?"
Tô Nhạc nghiến răng đáp lại " Tôi chỉ nói các người làm nhục cô ta, rồi dàn dựng tiện nhân đó quan hệ bất chính trên tàu..."
Một tiếng " Rầm."
Còn chưa kịp nói xong, Tô Nhạc giật mình làm rơi cả điện thoại.
Cố Minh Thiên đã ở ngoài từ khi nào, đạp một cái, cánh cửa bật tung ra, nhìn anh bây giờ không khác gì một ác ma, ánh mắt hung tợn nhìn Tô Nhạc.
Ả ta run như cầy sấy, rất sợ anh đã nghe được gì khi nãy, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tỉnh, gượng cười, nhỏ nhẹ nói " Anh... Anh rể, anh đến tìm em sao?"
Cố Minh Thiên lạnh giọng " Lúc nãy cô đang nó chuyện với ai?"
Tô Nhạc hoảng sợ, giọng lắp bắp " Em...Em..."
" Con tàu là như thế nào?"
Bất chợt bị anh hỏi, a tả cũng rất thông minh, não liền nhảy số, lấy lại bình tĩnh và bắt đầu với màn kịch, diễn xuất của mình.
" Anh rể, là do lúc nãy em nhận được tin báo là có người thấy Mãn Mãn đã lên tàu thuyền với người đàn ông khác, rời đi cũng rất lâu rồi."
" Cô mới nói cái gì?"
Mặt anh nhíu lại, sắc mặt càng khó coi hơn.
Tô Nhạc vẫn tiếp tục vai diễn của mình " Em không nói dối, đang định đi ra báo cho anh biết, thì thấy anh đã đến tìm em rồi."
Anh nghiêm giọng: " Con tàu đi hướng nào."
" Hướng nam, bọn họ sắp vượt qua ranh giới rồi."
Nghe xong, anh lập tức bỏ đi.
Tô Nhạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cầm lại chiếc điện thoại vừa rơi, thầm nghĩ " May quá, suýt nữa thì bại lộ, cũng may tên này thông minh mà tắt máy luôn, coi như được việc."
Rồi khẽ cười thật thâm độc.
" Sẩy thai sao? Cũng tốt, mày và chị mày đúng là đê tiện như nhau, khiến tao cũng buồn nôn."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.