Hai tay anh nhanh chóng xỏ vào túi quần, dáng đứng như một quý ông lịch lãm và sắc mặt lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đôi mắt Mãn Mãn to tròn dần hé mở, nhưng chỉ mở có tý rồi lại nhắm lại, khi nhìn thấy Cố Minh Thiên, trong lòng lo lắng không ngừng suy nghĩ lung tung " Sao anh ta lại đứng ở đây? Mình nhớ là còn đang ở trong trụ sở đăng ký kết hôn mà?"
Sắc mặt Cố Minh Thiên tối mịt lại, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại, khoé miệng hơi giật giật lên vì tức giận " Tỉnh rồi, còn dám giả vờ ngủ trước mặt tôi sao?"
Quả thật Mãn Mãn giả vờ rất kém, ai lại ngủ mà sợ đến mức đổ đầy mô hôi trên trán, mắt nhắm nhưng còn lay động thế kia thì ai tin cho nổi.
" Trần Mãn Mãn." Tiếng gọi lớn đầy tức giận của Cố Minh Thiên, không chỉ có cô, mà cả những người đi ngoài hành lang cũng bị doạ cho một phen hú hồn.
Mãn Mãn hoảng sợ, ngồi bật dậy, môi mím chặt, mười ngón tay đan vào nhau, nét mặt vô cùng bối rối không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhìn thấy Mãn Mãn sợ sệt, trong đầu anh lại liên tưởng đến một cún con đáng yêu đang hối lỗi với chủ nhân, càng khiến anh không thể trách mắng thêm nữa.
Cố Minh Thiên hạ giọng " Bị dị ứng với mùi nước hoa đấy, tại sao không nói?"
" Anh có cho tôi nói sao?" Cô thầm than trách trong lòng.
Nhưng câu nói ra lại khác " Xin lỗi."
Thấy Mãn Mãn xin lỗi thành tâm, anh cũng không muốn truy cứu nữa. Không phải vì cô không muốn nói, mà đơn giản vì cô không muốn, đôi co với một kẻ không nói lý lẽ như anh.
Cố Minh Thiên nhìn Mãn Mãn không nói gì, cô cũng không dám lên tiếng, cả hai cứ im lặng cho đến mười phút trôi qua.
" Anh..."
" Cô..."
Bất chợt cả hai đều nhìn nhau, đồng thanh.
Mãn Mãn bắt gặp ánh mắt ấy,lại vội quay đi " Anh nói trước đi."
Nghe thấy thỉnh cầu của Mãn Mãn, anh cũng không do dự mà nói:
" Tối nay đi với tôi đến một bữa tiệc, đó là nơi dành cho các đại gia giới thượng lưu."
Mãn Mãn nhướng mày khó hiểu " Tại sao tôi phải đi theo anh, trong khi tôi chỉ là một thế thân?"
Nhưng Cố Minh Thiên vẫn cái giọng điệu kiêu ngạo ấy, thản nhiên nói như đó là điều hiển nhiên " Vì cô là vợ đã kết hôn trên danh nghĩa của tôi."
Mãn Mãn cười nhạt " Vợ sao?"
" Có vần đề gì không?" Anh lạnh giọng hỏi.
Mãn Mãn khẽ lắc đầu, giọng nói có chút u buồn " Vậy hãy cho tôi về nhà, tôi muốn lấy một thứ quan trọng, đó là di vật của cha mẹ tôi để lại."
" Tôi sẽ cho người đến đó giúp cô lấy nó."
" Không, tôi không muốn ai động vào. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ trốn đâu."
" Cô lấy gì để đảm bảo?"
Mãn Mãn nghe xong có chút hụt hững, cười lạnh " Một tổng tài như anh, muốn tìm một kẻ vô danh như tôi, mà còn không được sao?"
Cố Minh Thiên khẽ nhíu mày, quả thực lời Mãn Mãn nói cũng đúng, dù cô có chạy đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ tìm ra cô hay chui xuống đất, anh cũng sẽ chui xuống theo mà kéo cô lên.
" Được, trước 8 giờ tối nay phải về nhà, tôi sẽ đưa người đến đón cô."
Mãn Mãn không nói gì thêm, chỉ cười nhạt " Cảm ơn."
Nói xong, Cố Minh Thiên cũng bước đi rời khỏi đó. Mãn Mãn cũng chuẩn bị rồi quay trở về căn hộ của cô.
Mãn Mãn đi ra khỏi bệnh viện, dáng người mỏng manh, mái tóc đen dài lả lướt theo gió, bước từng, bước nhẹ nhàng trên đường. Cố Minh Thiên ngồi trên chiếc xe màu đen nhìn cô phía sau, cho đến khi bóng dáng cô khuất hẳn.
" Trần Mãn Mãn. Tại sao mỗi khi ở cạnh cô ta, bản thân lại có cảm giác bình yên hơn bao giờ hết?" Sự thắc mắc trong lòng của Cố Minh Thiên, đến giờ vẫn chưa có lời giải.
Chỉ còn 500 met nữa, băng qua ngã ba là Mãn Mãn có thể trở về căn hộ của cô, nhưng khi cô vừa mới qua đường, bỗng từ đâu lao ra một chiếc xe màu đen, 12 chỗ ngồi phi đến ngay trước mặt cô.
Mãn Mãn hoảng sợ " Các người làm gì vậy?"
Không một động tác thừa, hai tên áo đen từ trong xe phi ra, khống chế Mãn Mãn, cô cố vũng vẫy chạy thoát, kêu cứu những người xung quanh " Cứu..."
Còn chưa kịp hét lên thì đã bị một tên áo tên chụp thuốc mê vào mũi, lượng thuốc khá nhiều làm Mãn Mãn bất tỉnh, rơi vào trạng thái hôn mê, tên còn lại thì cầm hai chân cô nhấc vào trong xe.
Rất nhanh chóng, bọn chúng đóng cửa lại và rời khỏi hiện trường không một ai phát hiện.
Tối hôm ấy, tại một nhà hàng sang trọng, có tổng cộng 12 tầng, bữa tiệc diễn ra ở tầng cao nhất, được tổ chức vô cùng hoành tráng. Hàng loạt các đại gia, giới thượng lưu đều có mặt tại bữa tiệc này, nhân cơ hội cố gắng làm quen, kết giao, để củng cố vị trí trên thị trường.
Lúc này đồng hồ đã điểm 7 giờ 50 phút, nhưng đợi mãi, vẫn không thấy Mãn Mãn đâu, cầm ly R*ợ*u vang trên tay mà trong lòng không khỏi sốt ruột " Rốt cuộc cô ta đã đi đâu, tại sao bây giờ còn chưa đến."
Sắc mặt Cố Minh Thiên trở nên khó coi hơn, đang định rời khỏi bữa tiệc để đi tìm Mãn Mãn, thì bất chợt một đại gia tầm khoảng 50 hoặc 6o tuổi, trên người toàn những bộ đồ mắc tiền, một chiếc cúc áo thôi giá trị cũng lên tới hàng trăm triệu.
" Đây chắc là vị tổng tài trẻ tuổi nhất. Cố Tổng, danh tiếng lẫy rừng đứng đầu thị trường thiết kế về mọi mặt phải không? Tôi là Ông Phú, giám độc công ty mỹ phẩm rất vui được gặp cậu."
Ông Phú đưa tay ra, khoé miệng cười toe toét lên tận mang tai, như muốn thể hiện thái độ kính trọng, Cố Minh Thiên cũng đáp lại hành động của ông Phú.
Cả hai nói chuyện bàn giao, khiến Cố Minh Thiên quên béng đi việc tìm Mãn Mãn.
" Cố Tổng, chúng ta có thể hợp tác được không?" Ông Phú cười tươi, nhưng vẫn không thể che giấu đi độ nham hiểm trên gương mặt.
" Tôi và ông hợp tác thì có lợi lộc gì?" Anh lạnh giọng đáp.
Ông Phú bình tĩnh, nụ cười giả tạo vẫn ở trên môi ông ta, cho đến khi lấy trong túi một chiếc chìa khoá phòng đưa vào tay Cố Minh Thiên, nụ cười càng xấu xa hơn, giọng điệu đầy bí hiểm " Tôi có món quà đặc biệt dành cho cậu, mong cậu sau này chiếu cố thêm."
Cầm chìa khoá trên tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn ông Phú đầy vẻ hiếu kỳ, Cố Minh Thiên nhíu mày " Quà đặc biệt?"
" Phải, rất đặc biệt, đảm bảo Cố Tổng sẽ thích." Ông Phú nói một cách chắc chắn.
Khoé miệng Cố Minh Thiên nhếch lên " Được, tôi lại muốn xem xem, món quà đặc biệt đó của ông là gì?"
Như đạt được mục đích, Ông Phú không thể che giấu sự sung sướng, cười không thấy com mắt đâu, hí hứng dẫn anh đi theo " Cố Tổng, xin mời."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.