Hô hấp của Mãn Mãn càng khó khăn hơn, trán lấm tấm từng giọt mồ hôi, đầu đau như Pu'a bổ, đôi mắt nhắm nghiền nheo lại như đang khó chịu, cho dù Cố Minh Thiên có nói gì đi nữa, cô cũng không còn nhận thức được, cứ mơ hồ.
" Trần Mãn Mãn, tôi nói cô không nghe thấy gì sao?"
Tức giận quát lên, làm những người xung quanh cũng bị một phen giật bắn người.
Chợt Cố Minh Thiên nhìn thấy những mẩn đỏ đang dần lan lên khắp mặt, cả tay cũng có, lúc này anh mới ý thức được, Mãn Mãn không phải đang diễn kịch, hốt hoảng bế cô lên chạy nhanh ra ngoài " Trần Mãn Mãn, tôi cấm cô xảy ra chuyện gì, cô còn phải sinh con cho tôi nữa." Vừa chạy, anh vừa nghĩ, ánh mắt sắc lạnh nhìn những kẻ đang ngáng đường, trừng mắt quát lớn. " Tránh ra."
Mọi người không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Cố Minh Thiên làm cho doạ sợ, thì cũng phải nhanh chóng nhường đường.
Mãn Mãn khó chịu, hai tay bỗng đưa lên khoanh tay trước ng gãi xột xoạt, khiến Cố Minh Thiên càng thêm phần lo lắng, giọng cô lí nhí, run rẩy như sắp khóc, cũng đủ để anh nghe thấy " Ngứa quá."
Cố Minh Thiên nhíu mày, mặt đen kịt lại, quát lớn " Không được gãi."
" Tôi... Tôi ngứa, thật sự rất khó chịu...hức..." Mãn Mãn thều thào, nói trong vô thức, một tiếng " Hức" khiến Cố Minh Thiên cũng không thể hiểu được, trái tim anh đang muốn gì, ôm chặt cô trong lòng, hiện tại lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ đến cô " Trần Mãn Mãn."
Ra đến xe, anh nhanh chóng để Mãn Mãn vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cẩn thận cho cô, còn anh vừa mới ngồi lên đã đạp ga, tăng hết tốc độ, lao vun vút trên đường.
" Ngứa."
Mãn Mãn lại tiếp tục gãi, sắc mặt Cố Minh Thiên lúc này thay vì tức giận, thì càng lo cho cô hơn, chỉ cái giọng đầy kiêu ngạo ấy là không thay đổi. " Trần Mãn Mãn, tôi nói cô không nghe rõ sao? Lập tức dừng lại cho tôi."
Nhìn những mẩn đỏ khắp người ngày một đậm hơn, Cố Minh Thiên càng đạp ga mạnh hơn, còn không để ý đến chiếc điện thoại đang có cuộc gọi, với cái tên đang hiển thị trên màn hình Tô Nhạc.
Lúc này tại nhà họ Cố, một cô gái khoác trên người những bộ quần áo đắt tiền, sang trọng, hiên ngang đứng giữa nhà, trên tay còn cầm chiếc điện thoại không khỏi suốt ruột.
" Anh rể đã đi đâu? Tại sao tôi gọi cả chục cuộc mà anh ấy vẫn không nghe?" Giọng nói chua chát đầy vẻ khó ưa của Tô Nhạc.
Quản gia đứng cạnh đó, cũng chỉ biết cúi đầu, khéo léo nói giúp cho chủ nhân " Cố Tổng ra ngoài có việc quan trọng, chắc đang bàn chuyện với khách hàng. Tô Nhạc tiểu thư tạm thời cứ lên lầu để chọn phòng, tôi sẽ đích thân đưa tiểu thư đi xem."
Tô Nhạc giọng điệu thô lỗ, không coi ai ra gì " Được rồi, đem đồ lên cho tôi." Rồi bước đi nhẹ nhàng lên lầu.
Quản gia cũng theo sát phía sau, nhìn bóng dáng lưng của Tô Nhạc, thì lại khẽ lắc đầu, thở dài, trong lòng có chút gì đó bất an. " Sóng gió nhà họ Cố có lẽ sắp bắt đầu rồi."
Trong khi đó tại bệnh viện, Cố Minh Thiên sau khi đưa Mãn Mãn vào kiểm tra, thì một bác sĩ khá trẻ, tầm khoảng 27 tuổi, đưa thông báo kết quả và điềm tĩnh nói:
" Cô gái bị dị ứng rất nặng với chất benzene có trong nước hoa, thành phần này khiến cho làn da mỏng manh của cô ấy trở nên ngứa rát, kho thở, đau đầu và choáng váng, anh là chồng cô ấy, tại sao lại không biết chuyện này?"
Nghe bác sĩ vừa nói, Cố Minh Thiên mới sực nhớ ra chuyện hồi sáng, thái độ của Mãn Mãn khăng khăng không muốn mặc nó khi anh đưa đến trước mặt cô, không phải vì cô sợ đó là đồ của người ૮ɦếƭ, mà vốn dĩ cô đã ngửi thấy mùi nước hoa khiến cô bị dị ứng như vậy.
Sắc mặt Cố Minh Thiên tối sầm lại, hai tay siết lại như nắn đấm, thầm mắng trong lòng " Tại sao cô ta không nói, là bản thân bị dị ứng với mùi nước hoa này?"
Nhìn vẻ mặt khó coi đấy của anh, bác sĩ cũng đã nhận ra, lên tiếng khuyên nhủ " Anh nên quan tâm vợ mình nhiều hơn, không chỉ bị dị ứng mà tôi còn phát hiện tình trạng sức khoẻ đang dần suy yếu của vợ anh, tâm trạng chuyển biến xấu, tôi không biết hai người có xích mích gì, nhưng khả năng khiến vợ anh trầm cảm là rất cao."
" Không cần anh phải quan tâm, vợ của tôi, tôi tự lo." Đáp lại một cách dứt khoát, không một chút cảm xúc, khiến bác sĩ cũng phải đơ ra vài giây.
Sao lại có một con người kiêu ngạo, không nói lý lẽ như vậy?
Cố Minh Thiên không nói gì thêm, bước ra khỏi phòng bác sĩ, đóng sầm cửa một cái " Rầm." như đang dằn mặt.
" Cái con người này, sao lại khó tính như vậy chứ?". Xác định Cố Minh Thiên đã rời đi, mới dám lên tiếng nói, bởi sắc mặt khó coi như muốn *** lúc nãy ấy của anh, khiến người ngoài như bác sĩ cũng phải khiếp sợ.
Cố Minh Thiên đến phòng bệnh của Mãn Mãn, mà vẫn không quên lời của bác sĩ đã nói " Sức khoẻ suy yếu, khả năng trầm cảm rất cao?"
" Mãn Mãn, cô đúng là người phụ nữ phiền phức." Thầm than trong lòng, Cố Minh Thiên đi đến bên cạnh cô, thấy cô đang ngủ, những mẩn đỏ cũng đã dần lặn đi, làm anh cũng yên tâm được phần nào.
Đứng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say xưa giấc ngủ, một cơn gió từ cửa sổ lùa vào, nhè nhẹ thổi qua mái tóc Mãn Mãn, làm một cọng tóc còn vương lại trên mặt cô.
Cố Minh Thiên nhìn thấy, nhẹ nhàng đưa tay lên, vén ngọn tóc ấy qua một bên, trái tim anh bỗng đập lệch đi một nhịp, cảm giác này hình như anh đã từng làm với một cô gái nào đó, nhưng lại không thể nhớ ra.
" Trần Mãn Mãn, không cho phép cô rời khỏi tôi." Cố Minh Thiên nhỏ giọng, một ánh nhìn giống như của kẻ đầy chiếm hữu nhìn Mãn Mãn, đôi tay không tự chủ của anh lại khẽ sờ lên đôi môi nhỏ nhắn, hơi ủng hồng của cô.
Chợt đôi mắt nhắn nghiền của Mãn Mãn khẽ động đậy, làm Cố Minh Thiên giật mình, bừng tỉnh rút tay về.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.