“Là ai làm?”
Trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Nhiễm nhấc đuôi mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Chuyện này có quan hệ gì tới đại nhân?”
“Hắn đánh nàng?”
“Nếu đại nhân không còn chuyện gì khác, vậy ta xin phép về phủ trước.” Nói thật, Thẩm Nhiễm thật sự không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề này.
Nhưng nàng vừa muốn xoay người đã bị Chu Thuật An gọi lại.
“Ở đây có mấy văn cuốn, Lý phu nhân xem qua rồi đi cũng không muộn.”
Dứt lời, Chu Thuật An đi sang trái một bước, từ phía sau giá trên bàn rút ra ba phần văn cuốn, đặt trên án.
Thẩm Nhiễm hồ nghi nhìn hắn, đi qua đi mở quyển thứ nhất xem thử.
Từ bát phẩm Tả thập di đến chính bát phẩm giám sát ngự sử.
Chính ngũ phẩm Thái Tử công chính đến chính tứ phẩm Thái Tử thiếu chiêm sự.
Chính tứ phẩm Công Bộ thị lang đến chính tam phẩm Công Bộ thượng thư.
Giữa mày Thẩm Nhiễm vừa nhíu.
Đây không phải......!
Tập trung nhìn vào, góc phải bên dưới ghi chú ba chữ —— Thẩm Văn Kỳ.
Phía trên không chỉ có ký lục con đường làm quan của cha, ngay cả năm nào tháng nào ngày nào đã làm cái gì, giao hảo với ai, có ân oán với ai đều ghi lại rõ ràng.
Trong lòng Thẩm Nhiễm trầm xuống, vội mở một văn cuốn khác ra, hai cuốn còn lại, một là Lỗ Tư, một là Lý Đệ.
Ánh mắt cứng lại.
Chu Thuật An vươn ngón tay thon dài, cuộn ngón trỏ, gõ nhẹ lên thời gian Lỗ Tư từ quan, lại gõ lên thời gian Lý Đệ đỗ tiến sĩ.
“Đây là lần thứ ba.” Ta cứu nàng, lần thứ ba.
Thẩm Nhiễm ngước mắt, chớp mắt, mau chóng giấu đi kinh ngạc, đôi mắt vũ mị hạ xuống, môi đỏ khẽ mở: “Sao đại nhân lại cho ta xem những thứ này?”
Hai mắt đen nhánh thanh lãnh của nam nhân bỗng nổi lên ý cười ôn nhu, “Muốn ta từng câu từng chữ nói cho nàng nghe?”
Nghe vậy, Thẩm Nhiễm ra vẻ khó hiểu nhìn hắn, ôn nhu nói, “Ta thật sự không hiểu ý đại nhân.” Kỳ thật Thẩm Nhiễm cũng rõ ràng, nàng chỉ đơn giản vẫn còn ôm tâm may mắn thôi.
Chu Thuật An cười khẽ một tiếng, lần thứ hai vòng đến phía sau nàng, cầm lấy đèn dầu, thổi tắt.
Chung quanh lần thứ hai lâm vào đen nhánh, yên tĩnh không một tiếng động.
Trong lòng Thẩm Nhiễm vì không nhìn thấy Chu Thuật An nên khẽ run rẩy.
Tư lợi riêng trong kỳ khoa cử, một khi bại lộ, rốt cuộc sẽ phải lãnh hậu quả gì, nàng đương nhiên biết rõ, chẳng qua......!
Giây lát, tiếng nói nặng nhẹ rõ ràng vang lên bên tai nàng, “Nếu ta là Lý Đệ, đại khái ta sẽ lấy đi cuộc sống thanh nhàn, vinh quy quê cũ của Lỗ Tư, mệnh của phụ thân nàng, áp chế Thẩm Hoằng và Thẩm Chân, ép nàng an an phận phận mà làm Lý phu nhân.”
Thẩm Nhiễm ngừng thở, một lời cũng chưa nói, ngón tay tinh tế hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
Chu Thuật An dừng một lát, tiếp tục trầm giọng nói: “Nếu ta là nàng, nếu muốn hòa li, đại để cũng chỉ có thể dùng mạng của chính mình đổi lấy mạng của hắn, hay nói cách khác là đổi lấy cuộc sống yên ổn cho mọi người.”
Giọng nói vừa dứt, Thẩm Nhiễm muốn giả ngu cũng khó khăn.
Tiền căn hậu quả, hắn cái gì cũng đều đã biết.
Ánh mắt nàng ngưng đọng: “Bản lĩnh của đại nhân ta thật sự không đuổi kịp.”
Trong bóng tối sẽ khiến cảm quan của con người bị phóng đại vô hạn, tỷ như hiện tại, nàng có thể cảm giác được môi mỏng của nam nhân đang ở ngay trước mặt mình.
Đế vương tin thần, Đại Lý Tự Khanh tay cầm quyền cao, nếu hắn cố ý tố giác Thẩm gia, căn bản không cần phí miệng lưỡi, huống hồ, Thẩm Nhiễm cảm thấy không phải hôm nay hắn mới biết việc này.
Nghĩ vậy, Thẩm Nhiễm lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng nói: “Đại nhân muốn cái gì, không ngại cứ nói thẳng.”
Hầu kết Chu Thuật An lăn lộn, trầm giọng nói: “Nàng.”
Một chữ vừa trực tiếp vừa ngắn gọn, khóe miệng Thẩm Nhiễm lập tức treo lên ý cười tự giễu.
Quả nhiên là như thế.
Hoá ra nam nhân nhìn như uy nghiêm đĩnh bạt, cương trực công chính cũng có thói hư tật xấu ngấm vào xương tủy, nàng rõ ràng đã gả làm vợ người, sao có thể khiến hắn nổi lên tâm tư cấm - kỵ như thế?
Đôi tay Thẩm Nhiễm nắm chặt, nhìn hắn nói: “Ta là phu nhân phòng chính của mệnh quan triều đình.”
“Ta biết.”
Trong nháy mắt, Thẩm Nhiễm bỗng nhiên cảm giác bị người Ϧóþ chặt yết hầu, nàng sắp hít thở không thông, rồi lại vô pháp tránh thoát, “Đây tính cái gì? Uy hiếp sao?”
Chu Thuật An nghe thanh âm nức nở của nàng gần như không thể, đôi tay run nhè nhẹ, tiến lên một bước, hắn thật sự không nghĩ cho nàng cơ hội cầu mình.
Tâm run rẩy, một tay kéo người vào trong ng mình, “Thẩm Nhiễm.”
“Đáp ứng ta ba chuyện, ta sẽ bảo hộ Thẩm gia của nàng bình an.”
Nàng thân mình ngẩn ra, “Ba chuyện gì?”.
Truyện Hài Hước
“Thứ nhất, không được nhập đạo quan.”
Thẩm Nhiễm mở to hai mắt.
“Thứ hai, không được để hắn chạm vào nàng.”
Thẩm Nhiễm lại nói: “Vậy thứ ba thì sao?”
“Chính là điều nàng đang nghĩ tới, nhưng ta sẽ không ép nàng.”
Thẩm Nhiễm không phải cô nương chưa hiểu sự đời, nàng biết ánh mắt nam nhân như vậy có ý nghĩa gì.
Cũng biết lời nói hắn ám chỉ cái gì......!
Nhưng mà điều làm nàng khó hiểu chính là ba điều kiện này với hắn có thể có bao nhiêu chỗ tốt?
Trong suy nghĩ của Thẩm Nhiễm, Chu Thuật An tìm tới nàng, không thể nghi ngờ là vì tìm cảm giác K**h th**h cấm kị, là vì thân phận phu nhân phòng chính của nàng.
Nhưng chuyện phong nguyệt này căn bản không đáng để hắn làm việc thiên tư giúp nàng......!
Chu Thuật An cũng không cho nàng thời gian tự hỏi, khom lưng liền hôn xuống.
Một khắc môi răng tương dán, hắn liền biết, đời này, chính mình rốt cuộc sẽ không thể quay đầu nữa.
Động tác hơi lớn, chạm vào kệ sách bên cạnh, hồ sơ vụ án lần lượt rơi xuống đất.
Hắn kiềm giữ nàng.
Trong bóng tối, khó có thể tự ngưng thở dốc hết đợt này đến đợt khác.
Lúc Chu Thuật An cúi đầu xuống dưới, Thẩm Nhiễm đột nhiên vươn ngón trỏ chống lên hầu kết hắn, hô một câu dừng.
Chu Thuật An dừng lại.
Trong bóng tối, nàng không thấy rõ dáng vẻ của hắn, chỉ có thể thấy một dáng hình lãnh ngạnh, người này cư nhiên vẫn là một dáng vẻ cực kỳ đứng đắn.
Cánh tay Thẩm Nhiễm che chở trước ng, “Chu đại nhân áo mũ chỉnh tề, tư thái thanh khiết, kết quả cũng chỉ là......”
“Đồ vô - sỉ sao?” Chu Thuật An cong khóe miệng, “Ta nhận.”
*****
Từ Đại Lý Tự ra tới, Thẩm Nhiễm lên xe ngựa, thấp giọng nói: “Thanh Lệ, cho ta ít nước.”
Thanh Lệ gật đầu, đưa một ấm nước qua.
Thẩm Nhiễm tiếp nhận, liên tiếp uống vài ngụm.
“Cô nương người uống chậm một chút, cẩn thận sặc.”
Thẩm Nhiễm dựa vào trên đệm mềm, tim đập càng nhanh hơn, nếu mới vừa rồi nàng không kêu dừng, bọn họ có lẽ thật sự sẽ đi tới một bước kia......!
Nàng xốc màn lên, mắt thấy thời tiết bên ngoài đột biến.
Mưa to rào rạt, không khí trong lành chậm rãi nhập vào khoang mũi, Thẩm Nhiễm ngơ ngác nhìn giọt mưa nện lên phiến đá xanh lục, thật lâu sau mới hồi thần.
Điên rồi, nàng nhất định là điên rồi.
Trở lại Lý phủ đã là chạng vạng, Lý Đệ ngồi trong phòng chờ nàng.
“Đi đâu?” Lý Đệ nhàn nhạt nói.
Thẩm Nhiễm như không có việc gì nói: “Tới chợ phía đông đi dạo.”
Lý Đệ gật đầu, nói, “Hôm nay đại phu tới, hài tử trong bụng nàng ấy có thể sẽ không giữ được.”
Thẩm Nhiễm nghiêng mắt: “Sao lại thế này?”
Lý Đệ xoa huyệt Thái Dương, “Nói là suy nghĩ quá độ.”
“Vậy ngươi nhớ đi thăm nàng nhiều một chút.” Thẩm Nhiễm giả làm người tốt một lần, “Hai ngày nay cũng đừng đi chỗ Chiêu di nương nữa.”
Lý Đệ nhìn bộ dáng nàng không sao cả, hai mắt nhíu lại, “Nàng hiền huệ như vậy từ khi nào?”
Thẩm Nhiễm ngồi vào trước bàn trang điểm, nghiêng đầu tháo khuyên tai, “Ta còn có thể thế nào? Đuổi hết các nàng ra ngoài sao?”
Lý Đệ đi đến phía sau, nhìn vết thâm tím trên cổ nàng, dùng tay phủ lên, chậm rãi vuốt ve, “Hình như so với hôm qua lại thâm hơn rồi.”
Hô hấp Thẩm Nhiễm cứng lại, hơn nửa ngày mới ngăn chặn trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nói: “Bằng không ngươi kêu mẫu thân lần sau nhẹ chút?”
“Sẽ không có lần sau.” Lý Đệ xoa vành tai nàng, “Nhiễm Nhiễm, chúng ta nên có một hài tử.”
Khuyên tai trên tay Thẩm Nhiễm rơi xuống mặt đất.
******
Đảo mắt đã tới 20 tháng 6, Lục Yến theo thường lệ lại chạy một chuyến tới Thái Y Thự.
Viện chính lắc đầu nói: “Lục đại nhân, chúng ta đã nghe theo ngài phân phó, phái người đúng giờ đến các dược tứ kiểm tra.
Nhưng như ngài chứng kiến đó, nóng lên thì có, nhưng chẳng qua đều là cảm mạo bình thường, còn ôn dịch thật sự là chưa bắt gặp ca nào.”
Lục Yến rũ mắt, mặt mày lạnh lùng, vẻ mặt ngưng trọng.
Gần đây thái độ của những người ở Thái Y Thự đối với Lục Yến có thể nói là giận mà không dám nói, theo bọn họ thấy không cần thiết vì một Cái thiên sư mà lao tâm như thế.
Ai chẳng biết lời truyền bá về ôn dịch vô cùng nhanh, nhưng mắt thấy đã tới 20 tháng 6 mà một chút bệnh hoạn cũng chưa nhìn thấy, hiển nhiên lời đạo sĩ kia chỉ là lừa gạt mà thôi.
Lục Yến nhíu mày nói: “Thuốc chữa ôn dịch vẫn nên chuẩn bị trước đi.”
Thái y liên tục lắc đầu, “Ta nói này Lục đại nhân, ngài biết hiện tại dược liệu ở kinh thành quý thế nào không? Ngay đến hùng hoàng, hoa tiêu, cây giáng hương, đàn hương, tang căn, ngải, nếu thật sự muốn chuẩn bị, ngài có biết hết bao nhiêu bạc không?”
“Còn có lần trước ngài đề ra phương pháp đốt huân hương, nam thương truật, bắc tế tân lại càng khó cầu, ngài vào kho Thái Y Thự mà xem, nào có những thứ mà ngài muốn chứ?”
Lục Yến xoay chuyển nhẫn ban chỉ, biết khó xử Thái Y Thự cũng vô dụng, liền nói: “Ta sẽ đi tìm bệ hạ giải quyết việc này.”
Lục Yến đi rồi, thái y liên tục lắc đầu, “Lục đại nhân này sao thế nào cũng phải nhận định Trường An sẽ có ôn dịch đây?”
Viện chính nheo mắt, cười lạnh nói: “Ta thấy hắn hẳn là bị ma chướng quấy phá, không cần phải xen vào.”.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.