"Nhiên Đóa, em có sao không?"
"Dạ không, em chỉ hơi đau đầu thôi..."
"Không khỏe thì lên phòng y tế nghỉ nhé"
"Dạ"
Cô Chu lo lắng rời đi, Nhiên Đóa đợi cô đi khuất rồi nằm bò lên bàn, bản mặt "không luyến tiếc trần thế" khiến Lãnh Nguyệt miệng khẽ giật "Tao nói này, sao mày phải nghiêm trọng hóa đến vậy? Sở Hạ Tâm rất tốt mà"
"Mày không biết đâu..."
"Này, đừng nói mày tự ti vì gia thế của bản thân đấy?"
Giật mình "..."
Lãnh Nguyệt: "..." Ôi đệt, thiệt hả?
Lãnh Nguyệt nhăn mày xoa mi tâm, tỏ vẻ rất đau đầu. Bảo sao nhất quyết đòi dọn ra sống riêng, thà chịu khổ chứ không quay lại nhà cô. Cái lý do này cô còn không chấp nhận được, huống chi vị tổ tông kia chắc chắn sẽ bắt người về mà giam lại
Hơn nữa, hôm qua cũng đã công bố với thiên hạ chậu hoa đầy đủ rồi...
"Nhiên Đóa, em ổn chứ?" Nhiên Đóa nhìn thấy hội trưởng lo lắng đi tới bèn nở nụ cười trấn an "Em ổn, không sao đâu"
"Có tâm sự thì nói với anh"
"Ok" Cười tươi
Hội trưởng khẽ quay mặt sang chỗ khác nhằm che dấu vết hồng hồng trên má. Lãnh Nguyệt thu hết hành động của hội trưởng vào mắt, tròng mắt lóe lên một tia không rõ ý. Đợi hội trưởng đi khuất, Lãnh Nguyệt ơ thờ mở miệng
"Mày đương nhiên biết Sở Hạ Tâm rõ hơn tao"
"Nhưng tao không muốn trở lại"
"Tại sao?"
"Tao không xứng" Khó khăn nói, cố ngăn nước mắt chực trào
"Tùy mày"
Nhiên Đóa nằm gục xuống bàn, lặng lẽ khóc. Lãnh Nguyệt rũ mắt, khẽ thở dài. Con nhỏ này chỉ được cái vỏ ngoài mạnh mẽ, luôn tươi cười nhưng nội tâm lại nhạy cảm vô cùng, rất dễ khóc. Cái tính này nhỏ đến lớn chưa bao giờ thay đổi, rất dễ nhận ra
Lần đầu tiên ở trại mồ côi, Lãnh Nguyệt đã chú ý đến Nhiên Đóa, một cô nhóc có nụ cười rất đẹp, rất hay cười và hòa đồng. Nhưng chỉ mình Lãnh Nguyệt biết, nụ cười đó gắng gượng, cô đơn đến nhường nào. Chỉ khi ở một mình, nụ cười ấy tắt nắng, thay thế là những giọt lệ đau khổ. Nhiên Đóa khi đó, đau khổ vì mất cha mẹ, quá đỗi cô đơn. Còn Lãnh Nguyệt lúc đó, đơn giản là muốn thấy được nụ cười chân thật nhất của cô bé
Nhiên Đóa mạnh mẽ nhưng ngây thơ, Sở Hạ Tâm thì cao ngạo và lạnh lùng. Trong mắt Lãnh Nguyệt, hai người này thật khó mà hòa hợp. Xem ra Sở Hạ Tâm phải vất vả một phen rồi?
Quay đầu thấy bóng dáng đứng trước cửa, môi khẽ cười, đi theo đối phương
...
"Sở tổng"
"Có việc?"
"Về chuyện cổ phần bên Tô thị..."
Sở Hạ Tâm nhếch môi, ung dung xem tài liệu, mắt không thèm liếc nhìn tờ giấy hợp đồng trên bàn, môi phun ra một câu gợi đòn "Hủy hợp tác"
"Tại sao ạ?" Thư ký đổ mồ hôi hột, hợp đồng này đáng giá cả gia tài đấy. Tiêu xài cả đời chưa hết mà Sở tổng nói hủy như gió bay!
"Lão chống đối việc tôi đính hôn với vợ tôi" Cười bá đạo
Thư ký thật muốn thực hiện giấc mơ làm siêu nhân ngay bây giờ!!!
"À, chiều nay hủy cuộc họp, tôi bận"
"Ngài bận gì ạ?"
"Đón vợ"
Cào tường, khóc~!
Sở Hạ Tâm khẽ cười, tâm trạng H**g phấn xem mấy mẫu váy dạ hội mới được gửi. Không ai biết được rằng, cô đã cố gắng bao nhiêu công sức để có được ngày hôm nay. Cũng không ai biết được rằng, vì ai mà cô liều mạng chống chọi đến tận bây giờ, đến cả người đó cũng không biết được...
"Lúc đó em không nên biết, nhưng giờ em phải biết"
...
"Lãnh Nguyệt, cô muốn gì?"
"Ây da, hội trưởng hung dữ quá đi~"
Hội trưởng đen mặt, thề bây giờ mà bị phát hiện thì ngay lập tức đào hố nhảy xuống. Vì sao? Vì đường đường là một hội trưởng đẹp trai nam tính vui vẻ hòa đồng mọi người yêu mến giờ đây bị hội phó xinh đẹp yếu ớt (?) nhỏ bé (?) dồn tường...
Dồn tường đó!!!
"Muốn nói gì thì nói đi"
"Đóa Đóa có chủ rồi, từ bỏ đi"
Rũ mắt, không nói gì
"Sở Hạ Tâm không phải là người anh nên đối đầu" Nhíu mày
"Không liên quan tới cô"
"Đóa Đóa là bạn tôi"
Hội trưởng hất tay Lãnh Nguyệt, trừng mắt cảnh báo đừng nhiều chuyện, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Lãnh Nguyệt thở dài, dựa tường nhắm nghiền mắt
Đến khi nào mới chịu nhìn em một cái đây?
Tiếng chuông vang lên cắt đứt không gian yên tĩnh
"Alo..."
...
Tiếng cười nói của các sinh viên khi tan học không hề khiến Nhiên Đóa chú ý đến. Cô cứ nhìn lên bầu trời xa xăm kia với đôi mắt thẫn thờ. Ngồi trên ghế đá dưới cây bàng cổ, chân đung đưa theo nhịp
.
"Sở Hạ Tâm, chị có ý gì?"
"Thành ý của chị quá rõ ràng rồi, Đóa nhi"
"Nhưng tôi không muốn! Tôi đã tự động bỏ đi rồi, sao giờ lại tìm tôi? Tự mình gắn cho tôi thân phận hôn thê?"
"Chị đã để lỡ em một lần rồi, lần này thì không"
"Chị tự tiện quyết định cuộc sống của tôi!"
"Làm như vậy mới khiến em trở về bên chị được"
"Chị!"
"Ưu Nhiên Đóa, em không thoát được đâu"
.
Sở Hạ Tâm, từ khi nào đã trở nên như vậy?
Trong trí nhớ của cô, Sở Hạ Tâm là một người ít nói, hướng nội, khá lạnh lùng nhưng lại dịu dàng, tỉ mỉ lạ thường. Lần đầu gặp nhau ở nước Nhật xa xôi, hôm đó cô đang trên đường về nhà trọ, bắt gặp trong hẻm một thân ảnh bê bết máu, cô hoảng hốt. Thế nhưng đôi mắt đó lại khiến cô ngơ ngác trong phút chốc, bình tĩnh đến lạ, không hề để bất cứ ai vào tròng
Vô cảm, đó là điều cô thấy được trong đôi mắt của Sở Hạ Tâm lúc ấy
Còn bây giờ, đôi mắt ấy lại trở nên lạnh lùng, cao ngạo và...
Tàn nhẫn
Nhưng khi chuyển ánh mắt về phía cô, nó lại phát sáng, hóa thành yêu chiều. Ánh mắt y hệt 3 năm trước khiến Nhiên Đóa sợ hãi, rất sợ
Sợ sẽ rung động lần nữa...
"Nhiên Đóa, đang suy nghĩ gì thế?"
"Hội trưởng?" Nhiên Đóa hoàn hồn, nhìn hội trưởng đầy tò mò "Không phải giờ này anh về rồi sao?"
Hội trưởng thân khẽ cứng lại, không lẽ lại nói là do bạn của em dồn tường?
Nhục ૮ɦếƭ mất!!!
"Anh đang kiếm em"
"Em?"
Hội trưởng gật đầu, khẽ ho "Hôm nay là sinh nhật em nên anh tính bao em một bữa"
Nhiên Đóa trợn mắt. Sinh nhật cô???
Lập tức mở điện thoại, đập vào mắt là giao diện chúc mừng sinh nhật, đơ người
Hội trưởng ôm bụng nín cười, cô nàng này thật là...
Không nói một lời liền nắm tay kéo đi, Nhiên Đóa hoảng hốt khẽ giật lại nhưng chợt nghĩ ngợi, tại sao?
"Đến nơi rồi"
Nghĩ ngợi suốt nên dọc đường không để ý đã đi đâu, đến khi chú tâm đã là chuyện của nửa tiếng trước
Cứ vậy mà cô và hội trưởng tay trong tay nửa tiếng...
"Tiệm bánh ngọt này nổi tiếng đồ ăn cực ngon, nghe nói chiêu mộ đầu bếp từ nhiều nước về nên rất phong phú dạng bánh" Hội trưởng nở nụ cười tỏa nắng, sáng chói khiến không ít người phải chú ý, sức hút quả nhiên không thể xem thường. Nhiên Đóa ít nhiều cũng bị tác động, nở nụ cười đáp lại
"Anh chị dùng gì ạ?"
"Em thích gì cứ gọi"
"Ừm... một shortcake socola phủ cream cheese, một short cake dâu và một matcha đá xay"
"Đợi chút ạ"
"..."
"Em ngại à?"
"Một chút..."
Đùa, hội trưởng đại nhân khao cô một chầu làm quà sinh nhật, có mơ cũng không dám mơ. Nếu chuyện này mà lộ ra cho cả trường biết, chắc chắn ngày nào cô cũng được "hỏi thăm nhiệt tình". Nhiên Đóa tỏ vẻ rất bối rối nha, da mặt cô chưa dày bằng Lãnh Nguyệt đâu...
Hội trưởng từ đầu đến cuối đều nhìn Nhiên Đóa ăn, hình như không hề chớp mắt. Cứ như không muốn bỏ lỡ bất cứ hành động nhỏ nào của cô khiến da mặt cứ thế đỏ dần lên. Thanh toán xong, có thể nói là đầu cô đang có xu hướng bốc khói. Bị người khác săm soi từ đầu đến chân, ngay cả lỗ chân lông cũng bị soi thì làm thế quái nào không xấu hổ cho được??
"Đi dạo chút nhé?"
"Ừm..."
Hai người đi dọc theo cây cầu gần đó, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả dòng sông, bao trùm lên mọi vật. Nhiên Đóa tay dựa trên thành cầu, ngơ ngác. Bao lâu rồi cô chưa ngắm hoàng hôn nhỉ?
"Đóa nhi"
Khẽ giật mình, quay đầu lại
Trong trí nhớ của cô, hội trưởng luôn ấn tượng với tinh thần tích cực, lạc quan đáng nể. Khó khăn đến mấy nụ cười trên môi cũng chưa hề tắt. Luôn dùng nụ cười trái tim như tỏa nắng để động viên khiến mọi người vui lây. Là một người không bao giờ buồn
Thế mà hôm nay, ánh mắt nghiêm túc đến lạ, khiến Nhiên Đóa không khỏi căng thẳng
"Em..."
...
Không khí quán bar như sôi trào bởi những bản nhạc EMD của các DJ, tiếng nhạc xập xình lấn áp cả không gian rộng lớn. Sàn nhảy chật kín trai xinh gái đẹp lắc lư nhún nhảy theo điệu nhạc. Lãnh Nguyệt đầm trắng xẻ tà len lỏi xuyên qua đám đông náo nhiệt, tiến tới phòng VIP yên tĩnh cách biệt với bên ngoài, khẽ nhíu mày
"Nguyệt Nguyệt, bên này"
"Hội trưởng sao rồi?"
"Say bét nhè, đã tửu lượng kém còn cố uống" Thở dài ngao ngán, vẻ mặt bất đắc dĩ
Lãnh Nguyệt khẽ gật, vác hội trưởng đang mơ màng chậm rãi ra khỏi phòng "Vất vả cho anh rồi"
"Việc phải làm" Cười lịch thiệp, mắt cười đầy chân thành
Đến khi căn phòng lại yên tĩnh, nam nhân lấy điện thoại ra, bấm gọi, giọng điệu đầy H**g phấn. Đầu bên kia mới nhấc máy lên đã chặn họng "Đoán xem tối nay Nguyệt Nguyệt có ăn sạch anh Thạc không đây?"
Người bên kia lắc đầu chán nản, 23 tuổi rồi còn hóng chuyện, như con nít!
"Nói gì đi nữa, người chịu thiệt vẫn là con bé thôi"
Nam nhân im lặng, ánh mắt trở nên tối tăm lạ thường, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng. Dù sao đi nữa Lãnh Nguyệt cũng là em gái của họ
"Hy vọng anh ấy sớm nhận ra..."
"Mong là vậy"
...
Nữ nhân tay vuốt nhẹ gò má nam tính của nam nhân đang đè trên thân, ánh mắt ௱ô** lung như có như không hình bóng nữ nhân trong đó. Dây áo bị tuột một bên để lộ bờ vai trắng nõn như đang câu dẫn. Nam nhân chân chèn *** nữ nhân, mạnh bạo cắи ʍút̼ đôi môi đỏ hồng, hai tay không yên phận lần mò khắp người. Nữ nhân nghiêng đầu, không khí trong phòng bỗng chốc nóng rực
Quần áo và nội y nằm la liệt dưới sàn, nam nhân vùi đầu vào ng nữ nhân, để lại vài dấu hôn ở nơi yêu thích. *** quay đầu mặt đối mặt, trao nụ hôn đầy mạnh mẽ và khó thở. Sợi chỉ bạc giao giữa hai đôi môi, nam nhân cắn vào tai khiến nữ nhân khẽ run. Thế nhưng từng câu chữ truyền vào như nước lạnh nhấn chìm trái tim đang sôi sục
"Đóa nhi..."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.