Nóng quá...
Nhiên Đóa vùng vẫy một cách khó khăn, người cô giờ như trên lò than, chỉ một cử động nhẹ cũng khiến toàn thân run rẩy, bên dưới nóng ran. Đầu óc cô đấu tranh trong mơ hồ, lý trí và du͙© vọиɠ từng đợt vùng vằng khiến cô không nhìn rõ được bất cứ thứ gì
Nhận thấy có người đang cởi đồ mình ra, Nhiên Đóa hoảng sợ, xen lẫn vào đó là bất lực và cười khổ. Thật là... lúc này vẫn còn hoang tưởng! Giờ một chút sức lực cô cũng không có, vùng vẫy cũng chẳng được gì, nhưng cô không muốn bị làm nhục!
Thà ૮ɦếƭ trong sạch còn hơn sống mà đã bị vấy bẩn! Cô không phục!
Nghĩ tới đây, Nhiên Đóa cố gắng dùng răng của mình, lấy hết sức lực còn lại cắn lưỡi tự sát. Hình ảnh từng người thân thương một hiện lên
Ba... mẹ... A Nguyệt... các bạn...
Chị...
"Ngốc" Thanh âm cứng rắn xen lẫn cưng chiều khó hiện, cùng một chút bất đắc dĩ. Uống hết chai thuốc trên bàn, nữ nhân đút thuốc cho Nhiên Đóa bằng nụ hôn sâu. Đầu lưỡi tiến sâu vào khoan miệng như muốn lấy hết dưỡng khí, từng ngụm thuốc cứ thế trôi xuống cổ họng theo từng đợt quấn lưỡi. Nụ hôn bá đạo và mạnh mẽ kéo dài cho đến khi Nhiên Đóa vùng vẫy vì hết hơi. Sợi chỉ bạc giao giữa hai đôi môi lấp lánh dưới trăng. Bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô. Nước mắt khẽ rơi
Hơi ấm quen thuộc...
Nữ nhân nhíu mày khi thấy những giọt nước mắt như pha lê, nhẹ nhàng lau nước mắt, đặt một nụ hôn nhẹ lên mắt. Sau đó bế Nhiên Đóa vào phòng tắm, tự mình hầu hạ tắm cho cô. Khuôn mặt lạnh lùng là thế, nhưng động tác dịu dàng đến lạ
Nhiên Đóa trong hơi nước mờ ảo của phòng tắm, mơ hồ nhận dạng thân ảnh trước mắt, không hiểu sao lại dấy lên một cảm giác yên bình
Nếu đây là giấc mơ, vậy hãy kéo dài mãi mãi đi...
"Hạ Tâm..." Ý thức mất dần, rơi vào giấc ngủ sâu
Nữ nhân đang mặc đồ lại cho Nhiên Đóa, động tác khẽ dừng trong chốc lát, sau đó lại nhanh nhẹn hoàn thành. Chăn ấm đệm êm, bật điều hòa đề phòng bị cảm lạnh. Đóng cửa phòng
"Sở tổng" Trợ lý cung kính cúi chào, đằng sau là một hàng hạ thủ đứng nghiêm trang. Sở Hạ Tâm khẽ gật đầu, nhận lấy áo khoác khoác vào "Tình hình"
"Đã chuyển hết tài liệu về cho Tam phu nhân, ngày mai đích thân ngài ấy sẽ lên tòa. Còn về số tiền tham nhũng của Tam tổng đã được chuyển vào cô nhi viện ở phía Tây thành phố"
"Tốt, chuẩn bị cho tôi một số tài liệu về... Ưu Nhiên Đóa. Điều tra hết về danh phận lẫn cuộc sống hiện tại, đem kết quả sớm nhất về đây cho tôi"
"Rõ"
Nhiên Đóa, tới lúc em phải trả nợ rồi
...
"Ưu tiểu thư, người tạm thời không thể ra khỏi đây được"
"Tại sao?" Nhiên Đóa nhíu mày, cô đã bị nhốt ở tòa nhà lạ lẫm này được nửa ngày rồi. Dùng mọi cách cũng không tài nào thoát ra được. Đám giai nhân cũng thật dai quá đi, nhất quyết không cho cô đi, lại bám dính lấy cô một phút cũng không chịu rời khiến cô thập phần khó chịu
"Nếu vậy thì cho tôi gặp chủ nhà" Nhiên Đóa cố kìm nén sự hốt hoảng, cô vừa muốn vừa không muốn ở lại nơi này. Nó đem cho cô một cảm giác yên bình quen thuộc, điều đó làm cô sợ hãi... Mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ với cô. Cô biết cô đã được cứu, cô rất cảm tạ nhưng lại có suy nghĩ cùng cảm giác muốn tránh né ân nhân của mình. Tâm rối tinh rối mù
Điện thoại cùng túi xách đều không thấy, bị đám người hầu canh chừng, cũng không được gọi điện thoại hay nhờ người tới giúp. Có ngu mới không biết đây là giam lỏng. Nhưng tại sao? Tại sao lại là cô?
Nhiên Đóa tò mò, cô không có gì nổi trội. Không gia đình không nhà ở, bé đến lớn toàn ở nhà A Nguyệt nhưng vì tự ái nên cô cũng đã tiết kiệm tiền dọn ra ở gần đó. Hằng ngày vừa đi học vừa đi làm, cũng may có bạn bè bầu bạn nên cuộc sống cũng có chút vui nhộn. Trong mắt người thường thì không thể nào bình thường hơn
Vậy mà bây giờ...
Suy nghĩ một hồi lâu, Nhiên Đóa đột nhiên toát mồ hôi, sẽ không như cô nghĩ chứ?
Không thể nào...
"Cô chủ"
Hai ánh mắt giao nhau, nữ nhân tóc xanh bạc thần khẽ nhếch, môi đỏ nở nụ cười đầy quyến rũ, khoác lên mình bộ vest công sở tôn vẻ quý phái. Nhiên Đóa sững sờ, đắm chìm trong đôi mắt màu máu ánh lên sự lạnh lùng, cao ngạo và xa cách
"Lâu không gặp em"
Sở Hạ Tâm!!!
.
"Chị là ai?"
"Tôi cũng không biết nữa"
"Chị đã đánh mất bản thân sao?"
"Phải... Nhưng tôi nghĩ nó đang quay trở lại"
"Tại sao?"
"Bí mật"
.
Nhiên Đóa mím môi nhìn nữ nhân trước mặt, tay bấu vạt áo không tự chủ mà run nhẹ, nhìn cứ như cô sắp bị lăng trì xử tử. Sở Hạ Tâm ngồi đối diện cô khẽ cau mày, cô thề là cô chỉ mời em ấy ăn cơm thôi nha. Cái bộ mặt như sắp vĩnh biệt trần thế đó là thế nào vậy hả?
"Sao không ăn? Đồ ăn nguội hết rồi kìa"
"Em... em không đói..."
Rột~
Mỗ nữ nhân nào đó bật cười thành tiếng, nhanh nhẹn gắp một dĩa đầy thức ăn đưa qua cho thỏ con đang xấu hổ trước mặt. Tâm tình vui vẻ ăn nhiều hơn thường ngày khiến đám gia nhân mừng phát khóc. Nhiên Đóa ngại ngùng nhận lấy, cắm đầu vô ăn, cô thề nếu có cái hố bên cạnh sẽ không do dự mà chui vào đâu!
Kim chi ngon quá~
Khoan... Kim chi!?
Nhiên Đóa ngay lập tức quan sát bàn ăn, vô tình chạm phải ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, cô lúng túng nghiêng đầu tránh né. Lòng dấy lên xúc cảm khó tả, nghẹn ngào
Trên bàn toàn thức ăn Sở Hạ Tâm không hề thích, nhưng đối phương vẫn ăn ngon lành, không hề nhíu mày lấy một cái. Quan trọng là, mấy món này đều là món cô thích...
Bao câu hỏi đều mắc nghẹn một cục nơi cổ họng
Bàn ăn tràn ngập không khí quái dị khiến trợ lý ngồi trước màn hình phải cạn lời. Cái cảnh "em cứ ăn còn tôi cứ ngắm" này là thế nào vậy hả? Sở tổng, ngài đừng nhìn con gái nhà người ta như hổ đói nữa được không? Người ta xách váy chạy mất giờ!!!
Ăn xong, Nhiên Đóa bị Sở Hạ Tâm kéo đi mua sắm, cô cứ như Pu'p bê bị ép thử đồ hết bộ này tới bộ khác. Miệng chưa kịp hỏi lý do đã bị đẩy vô phòng thay đồ, mệt muốn đứt hơi. Người nào đó vẫn chưa vừa lòng, lựa tới lựa lui khiến nhân viên trong cửa hàng một trận đau đầu. Ai đó rước vị tổ tông này đi dùm cái!!??
Quản lý ngồi trước màn hình tỏ vẻ, đồng chí thân mến, hãy quen với điều đó đi. Tôi thì tôi không quen vị này! Không quen!!!
Vứt hết công việc cho nhân viên để đi hẹn hò, Sở tổng ngài cũng quá sai trái rồi!!!
...
"Đóa Đóa! Mày đã ở đâu vậy hả!?" Lãnh Nguyệt cau mày tức giận, nói một tràng như hỏi cung khiến Nhiên Đóa chưa kịp mở miệng đơ mặt
Má, sao ai cũng chặn họng cô hết vậy? Đang là mốt à?
"Em ấy ở chỗ tôi" Sở Hạ Tâm đi tới, bộ vest tím đậm nổi bật giữa đám người. Mái tóc xanh Pu'i lên để lộ khuôn mặt với góc cạnh hoàn sảo. Ánh mắt tràn đầy nét cười cùng chân mày sắc bén, thêm thần thái cao quý khiến các nữ nhân một phen xuyến xao. Lãnh Nguyệt khẽ gật đầu chào, không truy hỏi nữa khiến Nhiên Đóa thở phào. Nhân lúc cô quay đầu sang hướng khác, cả hai nữ nhân đều nở nụ cười không rõ hàm ý
Hôm nay là ngày nhậm chức tổng giám đốc của Sở Hạ Tâm, toàn công ty không ai không dám đến. Bên vui sướиɠ niềm nở, bên khó chịu không phục, chia ra hai phe rõ rệt. Đó là lẽ đương nhiên, Sở Hạ Tâm chỉ mới 26 tuổi, quá trẻ để tiếp quản một tập đoàn lớn như Sở thị. Nhưng có ai nói trước được điều gì, nên không ai dám chống đối lại, trừ thành phần mấy lão già cùng phe với Tam Hạo Khải. Sở Hạ Tâm nhướn mày, nhìn đám lão già đang hận không thể nuốt sống cô khiến tâm tình tốt lên một chút, ngay lập tức nắm lấy tay của Nhiên Đóa. Nhiên Đóa giật mình, bàn tay như bị điện giật mà rút ra nhưng lại bị bàn tay ấm áp Sở Hạ Tâm mạnh mẽ níu lại
"Tôi sẽ không để lỡ mất em nữa đâu" Sở Hạ Tâm nói khẽ đủ để hai người nghe thấy. Nhiên Đóa nghe xong thì não như đình trệ, người cứng lại như tượng băng
"Sở tổng, sắp đến giờ rồi"
"Ừ"
Lãnh Nguyệt nhấp ly R*ợ*u vang đỏ gần đó, tai thính nghe lọt hết câu nói của Sở Hạ Tâm, khẽ cười khiến nam nhân đối diện ngớ người. Nhận thấy đối phương đang ngẩn ngơ nhìn mình, Lãnh Nguyệt nụ cười trên môi càng tươi hơn, ánh mắt tà mị nhìn chằm chằm nam nhân khiến hắn da đầu tê dại, mặt nhuộm một tầng đỏ hồng. Lãnh Nguyệt phì cười, đáng yêu ghê
"Làm sao đây, ta muốn đè Thạc ra mà yêu thương quá~"
Mỗ nam nhân nào đó mặt đỏ nay càng thêm đỏ
"Cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng ngày tôi nhậm chức tổng giám đốc Sở thị. Nhân tiện toàn thể nhân viên có mặt ở đây, tôi muốn tuyên bố một chuyện" Toàn sảnh tiệc bất chợt im lặng nhường chỗ cho giọng nói trầm ấm, Sở Hạ Tâm tay cầm tay với Nhiên Đóa đang sững sờ, bá đạo hùng hồn tuyên bố "Kể từ bây giờ, Ưu Nhiên Đóa sẽ là hôn thê của Sở Hạ Tâm tôi. Tiệc đính hôn sẽ được tổ chức vào chủ nhật tuần sau, hy vọng mọi người đến đông đủ góp vui. Nếu có bất cứ ai có ý kiến gì với hôn thê của tôi, xin hãy nói ra để tôi biết mà khó dễ!"
Trợ lý ôm mặt, thật muốn phi ra cửa sổ làm siêu nhân nha~ Sở tổng ngày xưa, where are you now!!!??? Nữ nhân nào đây? Tôi không quen cô!!!
Nhiên Đóa cùng toàn thể nhân viên Sở thị sững sờ. WTF? Sở tổng cho ra mắt Sở phu nhân??? Ai đó đến đây tát tôi một phát dùm!!??
Sở tổng à, chúng ta cần mở hội nghị bàn tròn uống trà hoa hồng ăn bánh phô mai bàn về vấn đề giới tính gấp!!!
"Có ý kiến?" Sở Hạ Tâm liếc đám nhân viên đang dậy sóng, cuộc cách mạng đang chuẩn bị bùng phát trực tiếp ngâm nước nóng. Thêm một lượt liếc mắt kèm sát khí, đến suy nghĩ còn không dám có
Đùa, bọn tôi không muốn bị đóng băng trực tiếp dưới ánh mắt đầy "yêu thương" của Sở tổng đâu!!!
Trợ lý ôm mặt khóc ròng, bây giờ bỏ việc có trễ quá không?
Sở tổng, tiết tháo của ngài đang khóc ngất trong nhà vệ sinh kìa!!!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.