- Dương Minh Ngạo, anh điên rồi hả. Mau thả tôi ra.
Anh túm Na Bội Sam đến một căn nhà gỗ cạnh hồ, đẩy mạnh cô ngã xuống giường. Cô mấy lần chạy thẳng đến cửa, đều bị anh giữ chặt lại.
Lửa giận trong lòng hừng hực bùng cháy, Dương Minh Ngạo cúi người xuống, hung hãnh ςướק lấy môi cô, giữ chặt hai cánh tay mảnh khảnh của cô, hai chân chặn cơ thể lộn xộn của cô lại.
Na Bội Sam hoảng sợ vặn vẹo cơ thể tránh sự xâm nhập của Dương Minh Ngạo nhưng vẫn không thể thoát ra. Anh đột nhiên trở nên rất đáng sợ, sức lực mạnh đến kinh ngạc, làm cho cô sợ hãi không chịu nổi.
Cô hung hãn cắn vào môi anh, thừa dịp anh nghỉ lấy sức, hất tay anh ra, liều mạng đánh đá, Na Bội Sam với lấy cây đèn ngủ bên cạnh đầu giường đập mạnh vào đầu Dương Minh Ngạo.
Anh kêu rên, đau đến nỗi trở mình.
Na Bội Sam vội vàng trốn thoát, nhưng chưa chạy được hai bước, bị anh đuổi theo bắt lấy mắt cá chân của cô, kéo cô té ngã xuống đất.
Cơ thể nặng nề của anh đè cô, cả người giống như nổi điên, xé rách quần áo của cô, thô lỗ mà vội vã vuốt ve nơi đẫy đà, Na Bội Sam đau đến nỗi gào khóc thành tiếng.
- Buông tôi ra, Dương Minh Ngạo. Tên khốn nạn.
Nhưng sức của nam và nữ khác xa nhau, nắm đấm của cô ở trên người anh, vốn không có chút tác dụng gì.
Đầu của anh toàn máu, tàn bạo làm người khác sợ hãi, không nghe thấy lời cô nói.
Dương Minh Ngạo mày đang làm gì thế này. Không phải mày từng nói sẽ không bao giờ ***ng chạm đến thân thể Na Bội Sam nữa hay sao. Nhưng bây giờ, trong lòng anh rất khao khát muốn cô.
Mùi hương thơm thoảng thoảng của cô, cơ thể mềm mại của cô khiến anh giống như gã nghiện thuốc mà phát điên.
Gấp gáp không đợi được Dương Minh Ngạo đè cô lại, để cho nơi cường tráng của mình, mạnh mẽ tiến vào.
Na Bội Sam đau đến nỗi thét chói tai, cơ thể giống như bị xé rách, nước mắt tuôn ra.
Cô hoàn toàn tuyệt vọng, giống như đã ૮ɦếƭ đi, để mặc anh tàn nhẫn va chạm cơ thể mình, tức giận phát tiết như cầm thú.
Dương Minh Ngạo hung hãn làm nhục cô cả đêm, mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Nằm sấp trên người cô, tay vẫn sống ૮ɦếƭ giữ chặt cô.
Khóe mắt của Na Bội Sam rưng rưng nước mắt, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, một dãy ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua đám mây, trời sắp sáng rồi.
Một ngày mới, sắp đến rồi.
Mấy tiếng sau,
Dương Minh Ngạo tỉnh giấc, anh quay đầu lại, nhìn thấy căn phòng lộn xộn, trên đất có quần áo bị xé tách, cùng với cơ thân trần trụi của Na Bội Sam.
Mặt của cô, cũng sưng tấy lên. Ánh mắt ngơ ngác, trống rỗng nhìn lên trần nhà.
- Anh thỏa mãn rồi ? Tôi có thể đi.
Cô ૮ɦếƭ lặng ngồi dậy, nhặt quần áo bị xé rách ở dưới đất mà mặc lên người.
- Cô không được đi, tôi đây còn chưa ђàภђ ђạ cô đủ.
Dương Minh Ngạo lấy ra một *** châm lửa.
Lúc cô định đứng dậy, lại bị anh kéo lại, cô hung hãn, lạnh lẽo nhìn anh.
- Tránh ra.
Ánh mắt tràn đầy căm hờn của Na Bội Sam làm cho anh khó chịu.
- Cho cô đi để quyến rủ Dương Nghị Luân sao, cô đừng có mà mơ.
Dương Minh Ngạo không cho phép cô phá hoại hạnh phúc của em trai mình được.
- Anh ấy là bạn tôi.
- Bạn trên giường à.
Dương Minh Ngạo giọng nói đầy khinh thường. Na Bội Sam bất thình lình nổi giận, xông lên vừa cắn vừa đánh anh, cắn chặt vào cánh tay anh, giống như muốn cắn đứt *** của anh.
- Cô điên rồi.
Dương Minh Ngạo bị đau, anh đẩy cô ra.
- Tôi hận anh.......... tôi hận anh..........
Na Bội Sam kêu gào, gầm thét, liều mạng muốn chạy trốn.
Dương Minh Ngạo vội vã đuổi theo, kéo cô về, nhưng cô giãy quá mạnh, anh không thể khống chế được. Một tay giữ chặt cô, tay còn lại lục lọi trong tủ tìm cái còng tay, khóa cô lại ở bên lò sưởi.
- Tên khốn khiếp, mau thả tôi ra.
Na Bội Sam vùng vẫy điên cuồng. Dương Minh Ngạo ngồi xổm trước mặt cô, nâng mặt cô lên.
- Hành hạ cô, điều này sẽ giúp tôi giải trí đi rất nhiều.
Na Bội Sam bị nhốt tại căn nhà gỗ trắng sâu trong rừng. Ở đây không có một bóng nhà, chỉ có duy nhất một chỗ này.
Dương Minh Ngạo đảm bảo cô không thể chạy trốn được mới yên tâm lái xe về thành phố. Về tới biệt thự, anh vội tắm sạch sẽ, xử lí vết thuơng sơ sơ. Sau đó thì lấy một ít đồ dùng cần thiết rồi nhanh chóng rời đi.
- Anh Hai, định đi đâu ?
Dương Nghị Luân tươi cười đến chỗ anh. Nhìn đóng đồ đạc kia thì có chút thắc mắc mà lên tiếng hỏi.
- Anh có công việc.
Dương Minh Ngạo gấp gáp di chuyển thì bị Dương Nghị Luân nắm cánh tay lại.
- Em đã tìm ra người mang thai hộ rồi anh Hai.
Dương Minh Ngạo có chút vui mừng.
- Người đó là ai ?
- Là Na Bội Sam, cô ấy là bạn thân thời đại học của em. Em cố gắng lắm mới thuyết phục được Bội Sam giúp em đấy. Cô ấy là người tốt mà.
Vợ sắp cưới của Dương Nghị Luân vì lý do sức khoẻ, sinh con là một chuyện rất khó đối với cô ấy. Vì vậy, Dương Nghị Luân mới tìm đến cách nhờ người mang thai hộ. Bác sĩ sẽ lấy trứng vợ anh và *** của Dương Nghị Luân để thụ thai lên Na Bội Sam.
- Em nói cái gì.
Dương Minh Ngạo kinh ngạc. Thụ thai ? Na Bội Sam là người sẽ mang thai giúp em dâu anh.
" Không tránh thì sao, em trai anh kết hôn thì ***ng chạm gì đến tôi. Kết hôn thì kết hôn nhưng tôi đây mới là người sinh con cho em trai anh. Anh dám làm gì tôi. "
Dương Minh Ngạo chợt nhớ lại những lời mà Na Bội Sam đã nói.
- Bội Sam vừa mới mất con vài tháng trước đây. Cô ấy rất buồn, nhưng rồi cũng ổn.
Dương Nghị Luân thương tiếc mà nói. Tất nhiên chuyện này Dương Minh Ngạo biết rõ. Thái độ của Minh Ngạo không có gì là ngạc nhiên.
- Cô ấy là mang thai con của người đàn ông khác. Không phải là chồng của mình. Bội Sam và Nhược Đông Quân, không hề yêu nhau.
Dương Nghị Luân điềm tĩnh mà kể. Sắc mặt của Dương Minh Ngạo có chút biến đổi. Bàn tay anh vô thức mà run rẩy lên.
- Con con của người đàn ông khác.
Không lẽ nào...Dương Minh Ngạo vội vàng bỏ chạy, anh lái xe phóng nhanh ra khỏi biệt thự.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.