Bị tôi nói thẳng mặt như thế, ánh mắt cô ta sượt qua một tia sửng sốt và thâm độc, sau đó lại cười lạnh nhìn tôi:
– Chị Quỳnh Anh, chị đang có ý gì thế ạ?
– Câu đó nên để tôi hỏi mới đúng chứ. Cô muốn hãm hại mẹ tôi là có ý gì?
– Chỉ có một hộp hạt điều mà chị kết luận như thế có phải hơi quá không? Em là bạn của Thu nên mới đến thăm thôi.
Tôi biết cô ta sẽ không bao giờ nhận vì sợ tôi ghi âm, nên tôi chủ động giơ điện thoại lên trước mặt Tú Anh, sau đó tắt nguồn đi rồi đặt điện thoại lên thành lan can:
– Em tôi nói cô bảo có người quen nằm ở khoa này nên tiện ghé qua thăm mẹ tôi, nhưng tôi đã đi hỏi 12 phòng bệnh trong khoa, không có ai quen cô ta. Cô nghĩ xem, ý của tôi nên thế nào mới đúng?
Lúc này, thấy không còn mối nguy hiểm gì nữa, Tú Anh mới lột bộ mặt giả dối trên người mình xuống, không ngại ngần gì bảo tôi:
– Đừng nhạy cảm quá như thế, ăn mấy hạt điều thôi mà, cũng có ૮ɦếƭ được đâu. Tôi làm thế là để cảnh cáo chị đấy, người thông minh như chị mà không hiểu được điều đơn giản đó à?
– Cô có tin không?
Giọng điệu của tôi lạnh lùng, không cần vòng vo nhiều đã nói thẳng:
– Tôi dám ném cô từ trên này xuống, cô tin không?
– Chị…
– Dám ***ng đến mẹ tôi, tôi ăn thua đủ với cô đấy. Một người bệnh tật không liên quan gì mà không có tội lỗi gì để cô lôi vào, hiểu không?
– Thế một người không liên quan cũng không có tư cách gì như chị lấy cái quyền gì mà đòi chen chân vào chuyện của tôi và anh Vỹ?
– Đó là chuyện của tôi với chồng tôi, không liên quan đến cô.
– Tôi với anh ấy quen nhau mười năm, yêu nhau sáu năm, anh ấy chỉ đợi tôi về nước là kết hôn. Chị nói xem, chị dùng thủ đoạn để ép anh ấy phải lấy chị thì có liên quan đến tôi không? Đừng tưởng tôi không có mắt, tôi không nhìn thấy anh ấy không có tình cảm với chị. Mà cái hạng như chị thì cũng chẳng có xuất thân tốt đến mức người như anh Vỹ không muốn cũng phải lấy.
Tôi nghĩ cô ta cứ nhắc “chung chung” đến việc giở thủ đoạn thì chắc hẳn chưa biết được nội tình vì sao Vỹ lại lấy tôi. Thế nên, tôi không muốn mắc mưu con yêu quái này nên vẫn cẩn trọng nói:
– Tất nhiên, tôi không có xuất thân bằng cô, nhưng tôi không đê tiện đến mức đi hại cả một người già cả bệnh tật. Cô có ăn có học, cô là con nhà tử tế mà cô hành xử như thế thì không đáng để cho tôi tôn trọng, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng không yêu cô.
– Haha, tôi cần gì người khác yêu, chỉ cần chồng chị yêu tôi là được rồi.
– Thế à?
– Muốn tôi kể không? Ví dụ như ngày cưới, anh ấy uống R*ợ*u say vẫn gọi điện thoại cho tôi, vẫn bảo tôi hãy hiểu cho anh ấy, đợi anh ấy. Còn nữa, khi tôi không tha thứ cho việc anh ấy phản bội tôi và cưới chị, chị biết gì không, anh ấy còn bay sang tận trường tôi học, đứng dưới mưa suốt mấy tiếng chỉ để xin tôi tha thứ. Tôi biết chắc hẳn anh ấy phải có lý do gì đó khó nói nên chấp nhận tha thứ và quay về, tôi muốn về để xem chị là loại người thế nào mới ép được anh Vỹ như thế. Chị biết không? Một đứa cả người chẳng có tý sang trọng nào, chỉ là một bác sĩ quèn, xuất thân kém xa tôi, loại người như chị đứng bên anh ấy chẳng xứng đôi tý nào. Chắc chị không biết trong tiệc mừng thọ chủ tịch An Thịnh, anh ấy bảo xấu hổ khi đi cùng với chị nên mới gọi riêng tôi ra ngoài, ôm tôi, hôn tôi, lúc vào bên trong cũng chỉ khiêu vũ với tôi. Chị biết không, sau đó cứ mỗi lần anh ấy ℓàм тìин với tôi là sẽ bảo nhớ mùi của tôi, ở cạnh chị toàn mùi kinh tởm.
Trước đây, tôi cứ tưởng mình mạnh mẽ kiên gan lắm, thế nhưng lúc này mới biết từng lời nói của cô ta như từng mũi thương đâm vào tim tôi, làm tôi đau nhói. Đã biết rõ ràng là bọn họ sẽ có những thứ mà tôi không thể có, nhưng tai phải nghe những điều đó, tôi vẫn thấy lòng mình tổn thương vô vùng.
Hóa ra lời nói cũng có lực sát thương lớn như vậy, chẳng trách người ta nói không cần đến đao kiếm, vài lời thôi cũng đủ Gi*t ૮ɦếƭ một người.
Nhưng dù có đau buồn bao nhiêu đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn người khác phải hả hê nhìn mình như một kẻ thua cuộc, cho nên tất cả đành ghìm tất cả lại trong lòng, mặt mày vẫn tỏ ra thản nhiên đáp:
– Thế à? Tôi làm bác sĩ nên người lúc nào cũng có mùi thuốc khử trùng, mà loại đó mùi thế nào thì không nói đến, nhưng chắc chắn sạch sẽ hơn cô, à mà ý tôi không phải chỉ về vấn đề cơ thể đâu, mà còn là về nhân cách nữa.
– Nhân cách của tôi hơn loại lừa người khác phải cưới mình như chị đấy. Chị đừng tưởng anh Vỹ đồng ý kết hôn với chị là chị thành con dâu của Nhật Thành thật, nghe câu chuyện lọ lem chưa? Hết phép thì chị sẽ trở thành chiếc giày rách thôi, tôi mới là người nên và sẽ là vợ anh Vỹ. Thế nên đừng có mở miệng ra bảo chuyện kết hôn của chị không liên quan gì đến tôi, chị đang ςướק chồng của tôi đấy.
Tôi muốn cãi, nhưng há miệng mắc quai, chính mình chen chân vào cuộc tình của người khác, đã thất thế từ trước cho nên không đôi co nhiều về chuyện ai ςướק chồng của ai, cuối cùng chỉ có thể nói:
– Cô muốn gì thì cứ nhằm vào tôi như cách mà lâu nay cô vẫn làm ấy. Đừng có ***ng đến mẹ tôi. Động đến người không liên quan là hành động ngu ngốc nhất, hiểu không?
– Tốt thôi, nếu không muốn xảy ra chuyện thì ly hôn đi.
Nói đến đây, dường như Tú Anh vẫn cảm thấy như vậy chưa đủ thuyết phục nên bổ sung thêm:
– Nếu chị thật sự nghĩ cho anh Vỹ, muốn tốt cho anh ấy thì tự giác làm điều mình nên làm đi, ngay từ đầu chị đã không có tư cách gì xuất hiện trong cuộc sống của bọn tôi, xuất hiện xong làm đảo lộn bao nhiêu thứ, khiến anh Vỹ phải sống trong một cuộc hôn nhân như địa ngục, làm Nhật Thành lao đao như bây giờ. Còn có liêm sỉ thì hành động như một con người đi.
– Nhật Thành lao đao không phải do cô làm à?
– Tội gì tôi phải hại anh Vỹ? Tôi không như chị, mà nói thật, tôi hơn chị gấp nhiều lần. Chỉ có tôi mới có bản lĩnh giúp được anh ấy vượt qua được mọi chuyện, chị nên nhớ, người hại anh ấy là chị, còn tôi, tôi mới là người giúp đỡ người đàn ông của tôi và Nhật Thành.
Cô ta nở một nụ cười đầy châm biếm, sau đó chậm rãi đi lại gần tôi, khinh miệt nói một câu:
– Một năm qua lấy anh ấy có cảm thấy gì không, luôn bị bỏ lại đúng không? Chỉ cần tôi gọi một cuộc là anh ấy sẵn sàng chạy đến ngay lập tức, người như chị không bao giờ có được tình cảm của anh Vỹ đâu. Mà chị cũng không đủ tầm để chơi với tôi, thế nên tự giác rút lui đi trước khi tôi phải ra tay.
Dứt lời, Tú Anh còn nhếch mép mỉa mai thêm một cái nữa rồi mới xoay người bỏ đi. Tôi bị đả kích liên tục như thế thì tinh thần có đôi chút lung lay, tuy nhiên, nghĩ đến mẹ tôi, nghĩ đến những điều Tú Anh đã làm, tôi lại phải tự nhủ mình nên bình tĩnh và kiên cường, không thể để loại người như cô ta nghênh ngang vênh váo thế được.
Cuối cùng, trước khi Tú Anh đi khỏi đoạn hành lang đó, tôi có nói:
– Cô có làm chuyện gì cũng nhớ kỹ cho tôi, dao mổ của tôi sắc lắm đấy, dám ***ng đến mẹ tôi lần nữa thì tôi đảm bảo quãng đời về sau cô không lành lặn nổi đâu.
Bước chân cô ta dừng lại, nhưng Tú Anh không quay đầu mà chỉ liếc mắt nhìn tôi vài giây, tôi cũng không e dè, nhìn chằm chằm cô ta, cuối cùng Tú Anh là người phải chịu thua trước. Cô ta không nói gì mà chỉ gườm gườm quay đi, đầu kiêu ngạo ngẩng cao, giày cao gót đều đều nện xuống sàn.
Tôi hiểu, cô ta không trả lời nghĩa là về sau đã tự biết dè chừng, nhưng chỉ riêng về việc mẹ tôi thôi, còn những thứ nhắm vào tôi thì sẽ tiếp tục nếu tôi không chịu ly hôn.
Thực lòng, ban đầu tôi cũng rất thắc mắc tại sao Tú Anh không thẳng thừng ép Vỹ phải ly hôn mà cứ liên tục dùng thủ đoạn với tôi, nhưng sau khi suy ngẫm kỹ lại, tôi nghĩ cô ta xuất thân là con nhà danh giá, trong mắt người khác luôn là một người phụ nữ đoan trang hiền thục, thông minh hiểu chuyện, lại sẵn sàng đứng về phía Vỹ khi anh gặp khó khăn kể cả Vỹ đã lấy tôi, cho nên Tú Anh mới không muốn cố chấp dồn ép chồng tôi ly hôn đến cùng, rút cuộc, người bị cô ta nhắm đến sẽ là tôi…
Nhưng đây cũng là cái giá mà tôi nên trả phải không? Tôi xứng đáng bị cô ta trả thù vì đã giăng bẫy khiến Vỹ phải cưới tôi đúng không? Tú Anh có lý do để ghét tôi, mà tôi cũng chẳng có tư cách gì để trách cô ta, ngoại trừ việc của mẹ tôi cả.
Tôi đứng ngoài hành lang ra sức hít rất nhiều hơi dài để có thể bình tâm lại, sau đó mới quay người đi về phòng bệnh của mẹ tôi. Lúc này, mẹ tôi cũng đã hơi tỉnh tỉnh rồi, thấy tôi mới hỏi:
– Sao con còn chưa về? Đến giờ nấu cơm rồi, phải về nhà bên ấy cơm nước cho người ta chứ?
– Mẹ ơi, mẹ quên à? Con gái mẹ được gả vào nhà giàu nên có cần phải tự tay nấu cơm đâu, con ở lại với mẹ thêm tý nữa rồi con về.
– Không phải động tay vào cũng phải…
– Thôi nào, mẹ ăn một ít cháo nhé? Nãy giờ con để ở cốc nấu cháo, vẫn còn ấm, con đút cho mẹ ăn nhé?
– Cái con bé này… chẳng bao giờ chịu nghe lời mẹ.
– Tý nữa con về mà. Mẹ từ giờ đừng ăn linh tinh nữa nhé, mấy cái thuốc bổ với hạt điều này mẹ vứt hết đi, toàn là lừa đảo cả đấy, ăn vào hại sức khỏe. Từ giờ mẹ chỉ ăn những đồ con mua thôi.
– Sao lại lừa đảo hả con? Mẹ thấy quảng cáo là tốt cho người bị suy thận nên mẹ mới ăn.
– Giờ quảng cáo toàn nói láo cả mà, mẹ đừng tin, bao nhiêu người bị biến chứng vì dùng mấy đồ đó rồi đấy.
– Thế à? Thế từ giờ mẹ không ăn nữa.
– Vâng, đồ người lạ mua thì mẹ đừng ăn, với cả giờ lừa đảo nhiều lắm, mẹ đừng tin ai cả.
– Ừ, mẹ biết rồi.
Tôi đút cho mẹ ăn hết một bát cháo xong mới đứng dậy ra về, trước khi rời khỏi đó còn dặn đi dặn lại Thu từ giờ không được tiếp xúc với Tú Anh, cũng không cho cô ta đến thăm nữa.
Em tôi có lẽ cũng biết lỗi nên ngoan ngoãn gật đầu:
– Vâng, em biết rồi, em không tiếp xúc với nó nữa đâu chị ạ. Để tý nữa em nhắn tin bảo nó từ giờ đừng đến nữa.
– Ừ.
– Tại vì trước nó chơi với em tử tế lắm, em cũng tin nó thật. Ai ngờ nó lại hại mẹ như thế. Mà chị thì sao? Chắc là nó không để yên cho chị đúng không? Nó yêu anh rể lắm, yêu bao nhiêu năm rồi ấy.
– Chị không sao đâu, đừng lo. Nó không dám làm gì chị đâu.
– Vâng, nhưng chị vẫn phải cẩn thận đấy.
– Chị biết rồi, chịu khó chăm mẹ thời gian này, đợi đến khi mẹ ổn ổn thì chị thuê người chăm rồi em cũng nộp hồ sơ đi làm đi.
– Vâng ạ.
Trên đường về nhà, tôi có gọi cho bố tôi mấy cuộc nhưng ông ta vẫn không nghe máy, mãi tới khi gọi đến cuộc thứ 6 thì có một giọng phụ nữ nhận điện thoại:
– Alo.
– Xin lỗi, ai cầm điện thoại của bố tôi thế ạ?
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó thẳng thừng cúp máy, tôi có bấm gọi lại mấy lần nhưng điện thoại đã tắt nguồn, mà hành động mờ ám như vậy thì chứng tỏ bố tôi và người phụ nữ đó đang làm gì khuất tất nên mới không dám trả lời tôi.
Nghĩ đến mẹ nằm viện rồi lại nghĩ đến những điều kinh tởm mà ông ta đang làm, máu trong người tôi lại sôi lên, bao nhiêu việc dồn nén khiến tôi tức quá mà không biết làm gì, thế là lại vừa lái xe vừa khóc.
Mọi người có hiểu được cảm giác đó không? Gần giống như lần không cứu được bệnh nhân kia, tôi cũng cảm thấy ấm ức và bất lực thế này. Dù tôi nỗ lực hết sức rồi mà kết quả lại vẫn chỉ là trắng tay như cũ, tủi thân quá nên chỉ biết khóc thôi.
Nước mắt không thể giải quyết được nhưng chuyện đang xảy ra nhưng ít nhiều gì cũng giải tỏa và xoa dịu được lòng tôi, dù sao ở trên xe cũng chỉ có một mình, không có ai nhìn thấy nên cứ để tôi yếu đuối một chút cho nhẹ lòng.
Tôi khóc đến khi gần về đến nhà mới ngừng lại, mở cửa kính xe ra cho gió thốc vào bên trong, không khí của những ngày đầu đông hơi se se lạnh thổi đến làm nguội bớt khóe mắt đang nóng rực của tôi, cũng khiến tâm trạng tôi dần dần bình tĩnh lại.
Về đến nhà, tôi phải soi gương năm lần bảy lượt, thấy mặt mình trông chẳng khác gì ngày thường rồi mới đi vào. Thế nhưng, tôi dù có giả vờ đến mấy cũng không thể qua nổi mắt mẹ chồng, lúc chào bà xong, mẹ chồng mới nhìn tôi hỏi:
– Hôm nay sao về muộn thế?
– Hôm nay con có ghé qua bệnh viện thăm mẹ con nên về hơi muộn, định gọi điện báo với mẹ nhưng điện thoại con hết pin mẹ ạ.
– Ừ.
Mẹ chồng bình thản cúi xuống rót một ly trà, mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngọt lập tức bay đến cánh mũi tôi, khi nước trà màu nâu gần chạm đến miệng cốc, bà mới đẩy chiếc ly sứ đến vị trí đối diện, bảo tôi:
– Ngồi xuống uống thử xem loại trà này có được không? Mới có người mang đến biếu, mẹ thấy vị cũng lạ.
– Vâng. Đây là trà gì hả mẹ?
– Nghe nói là trà lạc tiên. Loại này bán nhiều nhưng tìm được đồ thật thì hơi khó, uống thử mấy ngụm thấy vị cũng đậm đà dễ chịu đấy.
– Vâng, để con thử xem.
Tôi ngồi xuống đối diện với mẹ chồng, lần đầu tiên cùng bà uống trà, cảm giác đúng là khác hẳn với suy nghĩ của tôi lúc trước. Không có quá nhiều áp lực, không cần phải dè dặt tỏ ra đoan trang, không phải bận tâm nhiều đến phép tắc lễ nghi, tôi cầm ly trà lên đưa lên miệng nhấp thử một ngụm, thấy một vị ngọt thanh mát lập tức thấm vào đầu lưỡi, ngon một cách kỳ lạ khiến tôi hơi sửng sốt.
– Vị này lạ quá mẹ ạ, thơm với ngon quá.
– Ngon thì uống thêm đi.
– Vâng.
Tính tôi dễ giận dễ quên, dễ buồn nhưng cũng dễ vui vẻ, chỉ cần thấy đồ ngon là tâm trạng lập tức được vỗ về. Tôi thích vị trà lạc tiên này nên uống hết một ly đầy, lúc đặt xuống thì ngại không dám uống tiếp, nhưng mẹ chồng không những không chê tôi chẳng có tý duyên nào mà còn chủ động rót thêm:
– Ừ, họ nói là trà lạc tiên uống vào sẽ thấy thư thái, dễ chịu. Còn bảo trong trà này có chất gì đó có thể làm giảm căng thẳng nhỉ?
– Ngày trước con có đọc qua tờ báo nào đấy, hình như là trà lạc tiên làm tăng lượng axit gamma-aminobutyric trong não, hợp chất này làm giảm căng thẳng thần kinh, giúp cơ thể được thư giãn, đại loại là có thể làm tâm trạng thư thái dễ chịu mẹ ạ.
– Ừ, thế thì phải bảo thằng Vỹ đổi sang uống loại này mới được.
– Vâng.
– Bác sĩ cũng bận rộn cả ngày, mệt thì uống trà này cũng được đấy.
Nghe mẹ chồng nói mấy lời này, tự nhiên động tác của tôi hơi khựng lại, viền mắt đã nguội bớt khi nãy bất giác cũng trở nên cay cay. Không rõ có phải do nước trà này có công dụng thần thánh như quảng cáo hay không, hoặc là có thể vì mẹ chồng tự tay rót cho tôi, dặn tôi uống trà này cho đỡ mệt nên trong lòng tôi bỗng dưng cảm thấy xúc động vô cùng.
Tôi sợ mình lại khóc trước mặt bà cho nên đành lén lút hít sâu vào một hơi, cố gắng để giọng mình không lạc đi, nặn ra một nụ cười méo xẹo với mẹ chồng:
– Vâng, con biết rồi ạ, con cảm ơn mẹ.
– Uống thêm ly nữa.
– Dạ.
Hôm ấy, ngồi uống trà rồi nói mấy chuyện linh tinh với mẹ chồng, nghe bà kể về mấy chuyện hồi mới sinh Vỹ, rồi cả chuyện bà nội cứ bảo chồng tôi chỉ giống mẹ chứ không giống bố nhiều, còn nhắc đến cả chuyện hồi nhỏ Vỹ đẹp trai mắt to nên ai gặp cũng cứ muốn ôm hôn suốt, chồng tôi sợ nên khóc váng điếc hết tai,… tôi với mẹ chồng cứ cười mãi.
Nhờ có mẹ chồng mà tinh thần tôi tốt lên rất nhiều, những muộn phiền nặng nề trong lòng cũng phút chốc dịu đi. Tôi nghĩ thông rồi, người Tú Anh nhắm đến là tôi cho nên chừng nào tôi chưa ly hôn thì cô ta chắc chắn sẽ không để yên, nhưng tôi ở ngoài ánh sáng còn Tú Anh ở trong tối, có đề phòng hay lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì. Thế nên, về đến nhà rồi chỉ muốn vứt hết mọi phiền muộn để thật vui vẻ động viên Vỹ lúc khó khăn này thôi, sau này ra sao cứ để sau này tính.
Tối đó, chồng tôi về muộn hơn thường ngày, nhưng hình như Vỹ uống rất nhiều R*ợ*u nên khi vào đến phòng thì đi gần như không vững nữa. Tôi chưa bao giờ thấy anh uống nhiều như vậy nên vội vàng hỏi:
– Anh sao thế? Hôm nay uống R*ợ*u à?
– Ừ.
– Anh ngồi xuống giường đi, tôi xuống nhà lấy trà giải R*ợ*u rồi mang lên ngay.
– Không cần đâu.
– Uống nhiều thế mà không uống trà giải R*ợ*u thì mai mệt lắm, không đi làm nổi đâu. Tôi có bí quyết pha nước giải R*ợ*u đấy, anh cứ ngồi ở giường đợi tôi, một lúc là có ngay.
Nói rồi, tôi kéo tay Vỹ đi lại giường, ấn anh ngồi xuống, sau đó còn dặn dò “không được tắm” rồi mới chạy xuống nhà.
Tôi ngại đánh thức mọi người nên tự tay pha một cốc vừa có chanh vừa có muối lại vừa có gừng mang lên, cứ tưởng Vỹ sẽ nghe lời tôi không đi tắm, thế mà lúc vào đến phòng lại thấy anh đã mặc áo choàng tắm, đầu tóc ướt rượt rồi.
– Sao anh vẫn tắm? Uống R*ợ*u xong mà tắm dễ đột quỵ lắm, anh không biết à?
– Ban nãy cô không dặn.
Đúng là nói với cái tên say R*ợ*u chẳng khác gì nói với đầu gối, tôi cũng chẳng muốn đôi co nữa nên đưa cho Vỹ cốc nước “lộn xộn” đó, miệng thì bảo anh uống, tay thì lấy máy sấy tóc, tự tay sấy cho chồng tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi làm một việc “gần gũi” như thế này cho Vỹ, cảm giác được chăm sóc người mình thích hóa ra không có nhiều hồi hộp hay ngượng ngùng như tôi tưởng, mà mọi thứ diễn ra rất tự nhiên. Anh ngồi yên lặng dưới giường uống nước tôi pha, còn tôi thì một tay cầm máy sấy, một tay vò loạn xạ mái tóc của Vỹ, dưới ngón tay là từng sợi tóc mềm mại mát mát của chồng tôi.
Khi đó, sau gần một năm kết hôn, tôi mới nhận hình như đây chính là cảm giác trở thành vợ chồng. Mỗi ngày mở mắt ra đều cảm nhận được hơi thở của người ấy ở bên cạnh mình, đêm đến quờ tay sang thấy người ấy sẽ an tâm ngủ ngon, hoặc giả như giây phút này, chăm sóc cho nhau cũng là một điều khiến tôi cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Tôi sấy tóc anh thật chậm, thật chậm, cho đến khi khô hẳn mới dừng lại, cúi xuống thấy Vỹ đã nhắm mắt ngủ ngon rồi. Cái người này lần đầu tiên say R*ợ*u lại “bê tha” thế này làm tôi thấy buồn cười, tôi tủm tỉm đặt máy sấy xuống đệm rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, vốn định ngắm nghía một lát rồi đỡ Vỹ nằm xuống, thế nhưng, khi tôi vừa ngồi yên vị thì anh lại nghiêng người tựa đầu vào vai tôi.
Chồng tôi lẩm bẩm nói:
– Mệt quá.
Tim tôi bất giác đau nhói, tôi sửng sốt đưa mắt nhìn anh, chợt phát hiện ra gương mặt Vỹ có rất nhiều nét mệt mỏi. Dường như vì chuyện thanh tra anh đã rất đau đầu rồi, tối nay lại phải đi gặp gỡ người này người kia, có lẽ uống nhiều R*ợ*u cũng vì chuyện kiểm tra đó, cho nên sau một thời gian dài kết hôn, lần đầu tiên tôi mới thấy anh nói ra một từ “Mệt” như vậy.
– Nhắm mắt ngủ một giấc đi, ngày mai là hết thôi.
– Ừ. Uống trà giải R*ợ*u vào là hết nhỉ?
– Anh nghe câu này chưa?
– …
– Cá sống khi bơi ngược dòng, cá ૮ɦếƭ mới thuận nước trôi xuôi. Đường đi dễ là đang xuống dốc, đường đi khó mới là con đường tiến lên. Thế nên nếu anh cảm thấy mệt thì cũng có nghĩa là anh đang tiến về phía trước đấy.
– Sến quá.
Nghe giọng điệu ngái ngủ lại hơi say say của anh, tôi bật cười:
– Đúng, lúc đầu tôi nghe cũng thấy hơi sến thật, nhưng giờ nghĩ lại thấy đúng mà. Cuộc sống phải mệt mỏi chứ, chỉ có thanh thản mới dành cho người đã mất thôi.
Có người nào đó đang nhắm mắt tựa vào vai tôi cũng khẽ cười:
– Ừ, bác sĩ của tôi không biết từ bao giờ triết lý thật đấy.
– Không phải triết lý đâu, tại ngày xưa tôi hay đọc truyện ngôn tình đấy. Nghe các tác giả trên mạng bốc phét, dần dần cũng bị nhiễm ngôn tình luôn.
– Thế đã gặp được anh nào “soái” “soái” gì đấy nhỉ?
– Soái ca.
– À ừ, soái ca.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời sao bên ngoài khung cửa sổ, ánh mắt ௱ô** lung nhưng trong lòng sáng rõ, dứt khoát gật đầu:
– Tìm thấy rồi. Một người.
– …
Nói xong một lúc lâu mà không thấy Vỹ trả lời lại, tôi có gọi “Này” mấy tiếng nhưng anh không đáp nữa, chắc là đã ngủ say rồi. Tôi lén lút thở dài một hơi, mấy lời định nói rút cuộc lại không thể nói nữa, đành lẳng lặng đỡ lấy khuôn mặt anh rồi dìu Vỹ nằm xuống giường.
Đêm ấy, chúng tôi không nằm cách xa nhau như mọi lần mà tôi kề sát bên anh, ôm cứng lấy người Vỹ. Chẳng biết còn có thể chung chăn chung gối đến bao giờ nên tôi tiếc nuối, tự nhiên nghĩ đến ngày ly hôn lại thấy lo sợ, thế là cả đêm không rời anh.
Đến gần sáng, tôi đang ngủ ngon thì bỗng nhiên cảm nhận thấy một cánh tay khẽ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi. Tôi hơi ngưa ngứa, cứ lấy tay gạt đi rồi lẩm bẩm bảo:
– Em buồn ngủ mà…
– Đừng ngủ nữa.
– Không, buồn ngủ lắm, buồn ngủ mà…
Kết quả là có người nào đó không cho tôi ngủ thật, bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo ngủ của tôi rồi đặt đúng nơi đầy đặn nào đó. Tôi bị trêu chọc một lúc, cuối cùng đành buông S***g đầu hàng, mắt nhắm mắt mở vươn tay lôi kéo thắt lưng áo ngủ của anh.
Khi cả hai không còn vướng bận bất cứ quần áo nào trên người, cảm giác tiến vào và căng trướng kia lập tức dội đến khiến tôi buột miệng, khẽ rên một tiếng. Chồng tôi siết chặt lấy eo tôi, ngừng lại một chút khiến cơ thể tôi quen rồi mới bắt đầu vận động, từng đợt tấn công như thủy triều dâng lên, từng chút từng chút đánh tan toàn bộ phòng tuyến của tôi.
Trong cơn kích tình ngọt ngào đó, mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau, sự tiếp xúc da thịt kề sát da thịt đốt cháy lên những thứ xúc cảm mãnh liệt mà chỉ có tình và dục mới có thể mang lại cho tôi.
Lúc ấy, tự nhiên tôi nghĩ, cho dù là tình yêu trong lòng có bị thối rữa, đau đớn đến từng dây thần kinh cũng chẳng muốn buông tay, cả đời nếu cứ bình yên ở bên cạnh nhau thế này thì tốt biết mấy…
Có anh ở bên tôi, từ từ hiểu nhau, từ từ yêu nhau, sinh một đàn con đáng yêu giống anh và giống tôi, cuộc đời cứ như vậy thì mãn nguyện quá, phải không?
Vật lộn trên giường gần một tiếng đồng hồ thì Vỹ mới chịu buông tha cho tôi, hôm ấy không phải vì mất ngủ mà vì nhiệt tình quá nên đến bệnh viện làm việc mà eo tôi vẫn đau, hai đầu gối run lẩy bẩy.
Mấy điều dưỡng trong khoa tôi thấy thế lại tưởng tôi ốm nên tốt bụng bảo:
– Chị Quỳnh Anh dạo này xanh quá đấy nhé, có cần đi khám không? Nhìn da tái nhợt đi ấy.
– Thế hả? Tôi thấy khỏe khoắn bình thường mà, có thấy sụt mất lạng nào đâu nhỉ, còn tăng tận 2 cân, lẽ ra phải hồng hào ra mới đúng chứ.
– Vâng, em thấy thế thật mà, bữa nào rảnh chị đi các khoa khám đi xem thế nào. Mà cẩn thận có khi bầu rồi mới xanh thế ấy chứ.
Tôi cười cười, biết rõ đã cấy que *** rồi nên không thể có bầu được, nhưng cũng lười giải thích nên chỉ ậm ừ đáp lại vài câu rồi thôi.
Bận rộn đi khám bệnh đến hơn chín giờ sáng thì thấy điện thoại của bố tôi gọi đến, có lẽ bây giờ ông ta mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của tôi rồi gọi lại. Sẵn tiện vẫn còn cơn tức hôm qua trong người, tôi không tắt điện thoại đi như mọi lần mà ra một góc khuất nghe máy:
– Alo.
– Hôm qua con gọi bố à?
– Bố làm gì mà không nghe máy?
– Qua tiếp khách đến tận chiều, say quá giờ mới ngủ dậy. Có gì mà mấy đứa gọi liên tục thế?
– Bố tiếp khách ấy à? Tiếp khách xong bố làm gì, với ai? Bố ở với người khác còn mẹ cấp cứu, suýt nữa thì ૮ɦếƭ bố biết không? Bố có coi mẹ ra gì nữa không thế?
– Bệnh tình của mẹ con bao năm nay lúc nào chẳng thế, không ૮ɦếƭ được đâu, cứ nháo nhào lên làm gì?
Ông ta trả lời một câu vô trách nhiệm như vậy làm máu trong người tôi sôi lên, tôi nghiến răng nói:
– Ông nói gì?
– Tao chăm sóc mẹ mày bao nhiêu năm nay mệt quá rồi, bận rộn đủ thứ đã mệt lại còn suốt ngày phải nghe đến bệnh tình của mẹ mày cũng đau cả đầu. Giờ chúng mày tự lo cho mẹ mày đi. Tao bận lắm, không có thời gian để lo.
– Bận ấy à? Để tôi nói nhé, ông bận ở với người đàn bà khác đúng không? Ông nuôi bồ bên ngoài nên ông mới không coi mẹ tôi ra gì đúng không?
– Thế thì sao? Dù gì mày cũng chỉ là một đứa con nuôi, gì mà mày phải coi bà ấy như mẹ ruột của mày thế.
– Ông nên nhớ vì có mẹ tôi nên tôi mới lấy chồng theo ý ông, công ty ông sống đến ngày hôm nay là nhờ có mẹ tôi, ông biết chưa?
Tôi điên quá, không để ý đến hình tượng mà gào lên luôn trong điện thoại. Còn bố tôi, ông ta vẫn dửng dưng như cũ, thậm chí còn vô liêm sỉ đến mức qua cầu rút ván thẳng thừng:
– Thì sao? Bây giờ dự án hoàn thành rồi, tao cũng không cần đến mày nữa, mà cái công ty Nhật Thành của chồng mày cũng sắp ૮ɦếƭ rồi đấy, bị thanh tra toàn diện thế thì còn lâu mới sống được. Thế nên mày đừng có ra oai với tao, giờ với tao mày không còn giá trị gì nữa đâu, khỏi phải to mồm bảo nhờ có mẹ mày thì công ty tao mới sống được đến bây giờ!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.