Lâm Mộ Thiên bị hành động đột ngột này của Lâm Việt làm sợ tới mức suýt nữa kêu ra tiếng. Tâm y nhảy rất nhanh, Lâm Việt liều lĩnh ôm sát y, như cuồng phong bão táp đoạt lấy đôi môi y. Nam nhân bị động tác thô lỗ của Lâm Việt khiến cho không biết làm sao.
Nam nhân muốn tránh cũng tránh không được, y muốn đẩy cũng đẩy không xong, dưới áp chế cường thế của Lâm Việt, nam nhân cũng chỉ có thể buông tha cho chống cự.
Trên hành lang ngọn đèn rất mờ, ngã rẽ lại là hành lang gấp khúc rất dài. Thiết kế trang viên của Thanh Dương đều rất cổ điển, ngay cả tay vịn hành lang cùng với đèn trang trí đều rất cầu kỳ và tinh mỹ. Dưới ánh đèn u ám, nam nhân xiêm y không chỉnh bị Lâm Việt đặt ở trên tường, da thịt hiển lộ ở bên ngoài, vạt áo cũng bị vén lên cao……
Sao y có thể ở chỗ của Thanh Dương cùng Lâm Việt làm loại chuyện này……
Đáy lòng có giọng nói nào đó đang nhắc nhở nam nhân, nếu bị người ngoài nhìn thấy, danh dự của Lâm Việt sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Hai tay nam nhân để ở ng Lâm Việt, đầu ngón tay y chạm vào khuôn ng ấm áp của Lâm Việt, nhiệt độ quen thuộc kia làm cho đáy mắt nam nhân nổi lên gợn sóng mỏng manh.
Lâm Việt nhận thấy được nam nhân không nhúc nhích, động tác của hắn cũng chậm lại, nhẹ đi rất nhiều. Nhưng nam nhân thủy chung cũng chưa có phản ứng, điều này làm cho Lâm Việt thất vọng mất đi hứng thú. Hắn rời khỏi đôi môi nam nhân, phát hiện nam nhân sắc mặt khó coi.
Hắn làm sai sao……
Hắn chỉ là muốn ôm nam nhân thôi, nam nhân muốn hắn kết hôn, muốn hắn sinh con, hắn đều thu lại cao ngạo của mình, dựa theo ý nam nhân mà làm theo; nhưng biểu hiện của nam nhân khiến hắn thật thất vọng.
Chẳng những xuất hiện ở trong nhà Thanh Dương, còn cùng Thanh Dương có loại quan hệ này. Hắn đã sớm biết quan hệ của nam nhân và Thanh Dương, chẳng qua hắn không muốn thừa nhận mà thôi, hắn hy vọng nam nhân sạch sẽ một chút.
“Tôi…… Tôi…… Tôi về phòng trước……” Nam nhân không có biện pháp bình tĩnh đối mặt Lâm Việt nữa, tay y run run kéo lại áo tắm trên người. Y không muốn nhìn Lâm Việt đang rũ đầu, y thầm nghĩ nhanh lên trở về phòng.
Nam nhân đỡ tường đi về phía trước vài bước mới nghe được tiếng nói trầm thấp cực kỳ dễ nghe của Lâm Việt từ phía sau y truyền đến: “Được lắm, Lâm Mộ Thiên, anh bài xích tôi như vậy, vậy yêu cầu từ chức anh đưa ra, tôi phê chuẩn. Bắt đầu từ tuần sau, anh sẽ không còn là người của Phong Xa, lúc đó tự anh đến công ty làm thủ tục. Sau này, anh muốn sống như thế nào, tôi cũng sẽ không hỏi tới.”
Lâm Việt điều chỉnh giọng chậm lại, dị thường thong thả, tựa hồ đã ra quyết sách đã lâu.
“……” Nam nhân thả chậm cước bộ, y quay đầu nhìn về phía Lâm Việt.
Lâm Việt đứng ở tại chỗ, thân ảnh thon dài bao phủ trong ánh sáng u ám, tóc mái trên trán che khuất hai mắt hắn khiến nam nhân không thể thấy rõ vẻ mặt hắn. Nam nhân nhẹ giọng đáp lại Lâm Việt _ an bài của Lâm Việt, y nhận. Lâm Việt xoay người rời đi, thân ảnh thon dài của hắn dần dần biến mất ở hành lang, bị bóng đêm hành lang gấp khúc nuốt chửng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa của hắn.
Tối hôm đó, nam nhân cả đêm cũng chưa ngủ, y suy nghĩ thật lâu, Lâm Việt nói rất đúng, nhưng nam nhân có nguyên tắc của mình, y cũng có kiên trì của mình. Y không dám đối với bất kỳ ai trả giá tình cảm bởi vì y không có nhiều bản lĩnh, không có sự nghiệp vẻ vang, y không muốn kết quả vẫn là trốn không thoát vận mệnh bị vứt bỏ. Như vậy, còn không bằng không cần ngay từ đầu.
Người trẻ tuổi đều có xúc động, có lẽ qua vài năm nữa, bọn họ đều sẽ lần lượt từ bên cạnh y rời đi, lúc đi không chừng còn hận y, mắng y ghê tởm linh tinh gì đó……
Vì nam nhân không cự tuyệt được cho nên việc duy nhất y có thể làm chính là không làm hành vi chủ động.
Ngày đó về sau, nam nhân liền rời khỏi trang viên Thanh Dương. Y vẫn hy vọng trở về ngôi nhà nhỏ thuộc về mình, nơi đó tuy rất nhỏ nhưng rất yên tĩnh, sẽ khiến y có cảm giác yên tâm.
Vì nam nhân phải rời khỏi Phong Xa cho nên công ty an bài y tham dự bữa tiệc từ thiện lớn cuối cùng, nam nhân cũng không hề dị nghị tiếp nhận công ty an bài.
Sau khi nam nhân tiếp công tác, mới biết tiệc từ thiện lần này là chú Vĩnh Trình tổ chức, không hề nghi ngờ Lâm Việt và Thanh Dương cũng sẽ tham gia.
Nam nhân đứng ở phòng uống trà của công ty châm trà, vì y không có người đại diện và trợ lý nên việc này đều là tự y làm.
Lúc này.
Nam nhân nghe được bên cạnh vài stylist đang nhỏ giọng bàn tán gì đó.
“Các cậu nghe gì chưa, ông chủ hình như muốn kết hôn, đối tượng là một phụ nữ thành thật đến từ nông thôn!”
“Nghe nói, mấy ngày hôm trước người phụ nữ kia tới công ty, ông chủ còn bảo tôi làm tạo hình cho cô ấy, thật giản dị, ăn mặc vào nhìn cũng không tệ lắm.”
“Cái gì hả, cư nhiên dùng nhà tạo hình bậc nhất của công ty làm tạo hình cho vị hôn thê, các cậu nói ông chủ muốn kết hôn phải không?!”
……
Nam nhân đứng ở tại chỗ, vừa rót nước vừa nghe các cô bát quái.
“Này còn cần nói sao? Ông chủ khẳng định rất thích cô ấy, trước giờ ông chủ chưa từng mang phụ nữ tới công ty đâu!”
“Lúc ông chủ bảo tôi thay người phụ nữ kia làm tạo hình, hình như có nói là cuối tuần muốn dẫn người phụ nữ kia đi tham dự tiệc từ thiện, đến lúc đó sẽ ở trước mặt truyền thông tuyên bố chuyện muốn kết hôn.”
“Không thể tưởng được ông chủ thế nhưng thích loại hình phụ nữ này, nếu người đàn bà An Lâm kia mà biết, không tức ૮ɦếƭ mới là lạ.”
Ba —
Một giây không lưu ý, cái ly trong tay nam nhân rơi trên mặt đất, vừa rồi nghe các cô nói chuyện quá mức chuyên tâm nên nước sôi tràn ra ngoài làm phỏng tay, nam nhân ăn đau đến nhíu mày.
Mấy người kia vội vội vàng vàng chạy tới, khẩn trương đem đưa nam nhân đến phòng nghỉ ngơi xa hoa mà công ty cung cấp cho nghệ sĩ.
Hơn nữa mời bác sĩ chuyên biệt của các nghệ sĩ trong công ty đến xem bệnh. (=.,= có j to tát chứ)
Bác sĩ một bên băng bó, một bên trưng cầu ý kiến nam nhân: “Có muốn báo ông chủ không?”
“Không.” Nam nhân khẩn trương ngăn bác sĩ lại, phát hiện bác sĩ tựa hồ bị y dọa, y mới thật có lỗi nói chậm lại: “Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phiền toái Lâm Việt, cậu ấy còn nhiều chuyện khác phải làm.”
Nam nhân yêu cầu không cần nói với ông chủ, bác sĩ cũng không có biện pháp. Thay nam nhân băng bó xong miệng vết thương, bác sĩ liền cầm theo hòm thuốc rời đi. nam nhân bảo nhóm stylist quay lại công tác, tự y sẽ chiếu cố bản thân.
“Mộ Thiên, vậy anh ở nơi này nghỉ ngơi, lát nữa người đại diện trước đây của anh sẽ tới công ty, thay anh làm thủ tục.” Nhân viên stylist xác định nam nhân không có việc gì sau mới lần lượt rời đi.
Phòng nghỉ ngơi của nghệ sĩ công ty ở tầng cao nhất, là địa phương cung cấp cho mấy nghệ sĩ thường xuyên bận rộn, không có thời gian về nhà nghỉ ngơi để ngủ bù. Vì muốn làm thủ tục chấm dứt hợp đồng, nên y chỉ có thể ở chỗ này chờ.
Không bao lâu sau, cửa mở ra.
A Nhạc một đầu tóc vàng, một thân trang phục rock, trên lưng đeo một cây bass màu đỏ sậm từ ngoài cửa đi vào. Đây là tạo hình mới làm hôm nay của A Nhạc, gần đây A Nhạc đang chuyển hình tượng, công ty muốn đổi hắn thành thiên vương nhạc Rock. Nhưng A Nhạc dường như phi thường không hài lòng tạo hình mới của mình, trên mặt một bộ biểu tình bất mãn.
“Người này như thế nào lại ở trong phòng nghỉ chuyên dụng của tôi.” A Nhạc dừng cước bộ lại, giận hỏi người đại diện đi theo phía sau đang bận trước bận sau.
Nam nhân từ trên sô pha đứng lên, y không biết đây là phòng nghỉ chuyên dụng của A Nhạc, nam nhân cũng không muốn giải thích, vết phỏng trên tay hắy truyền đến đau đớn rất nhỏ. Người đại diện vội vàng giảng hòa, ở trước mặt A Nhạc giải thích một phen, lại bảo A Nhạc hảo hảo nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần quay album mới mà công ty đã lập. Trấn an cảm xúc A Nhạc xong, mỹ nữ đại diện mới mời nam nhân đang đứng ở một bên trầm mặc không lên tiếng ra khỏi phòng, sau khi nhận lỗi với nam nhân, mới mang nam nhân đi làm thủ tục.
Trên hành lang, nam nhân nhìn thấy poster tuyên truyền mới nhất của công ty, toàn bộ đều lấy tạo hình mới của A Nhạc làm mặt bìa poster siêu lớn. Ban đầu A Nhạc vốn đi theo con đường dancer, lắc mình một cái đã biến thân thành siêu sao cuồng dã lại tà khí, giống như nháy mắt phóng ra bản tính. A Nhạc người này đích thực rất có bản lĩnh, lên cũng nhanh, có điều quá mức tâm cao khí ngạo.
“Chờ đã.” Phía sau truyền đến tiếng gọi lạnh lùng của A Nhạc.
Nam nhân dừng lại cước bộ, quay đầu, thấy A Nhạc hướng y đi tới. Người trước mắt này làm cho nam nhân cảm thấy A Nhạc thay đổi thật nhiều……
“Chuyện gì?” Nam nhân rất lãnh tĩnh nhìn lại A Nhạc.
Người đại diện lại khẩn trương đứng ở bên cạnh nói với A Nhạc: “A Nhạc cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi còn có chuyện phải làm, có việc……”
“Cô câm miệng.” A Nhạc từ trong túi lấy ra một tấm vé, thuận tay liền cắm ở trong túi áo nam nhân.
“Cái gì vậy?”
“Vé vào cửa buổi biểu diễn hai tuần sau, có rảnh thì cùng Thư Diệu tới xem.”
“Thư Diệu?” Nam nhân nhẹ giọng lập lại một lần nữa, nam nhân hiểu ý A Nhạc, A Nhạc là muốn mời Thư Diệu tới xem buổi biểu diễn của hắn, mà không phải mời y.
“Bằng không anh nghĩ rằng tôi sẽ cho các anh vé?”
“Tôi hiểu, tôi sẽ thay cậu giao vé cho cậu ấy, cậu ấy đi hay không không phải chuyện tôi có thể quyết định.”
“Tùy tiện.” A Nhạc lười biếng bỏ lại hai chữ này, liền lười biếng xoay người, thong dong rời đi, người đại diện ở bên cạnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng quan sát biểu tình của nam nhân.
“Mộ Thiên, anh đừng để ý, A Nhạc là người mới nên không hiểu quy củ, anh đừng giận.” Người đại diện cầm khăn tay lau mồ hôi, còn không quên hướng nam nhân giải thích.
“Không sao.” Nam nhân đương nhiên sẽ không để ý mấy chuyện này, trong số những người mới, A Nhạc là nổi tiếng nhất, thậm chí qua mặt rất nhiều nghệ sĩ lâu năm. A Nhạc rất nổi, đối với nam nhân sắp rời khỏi giới giải trí mà nói, tất cả cũng không quan trọng. Nam nhân không có tâm tình đi tranh danh đoạt lợi, lúc trước y đến công ty cũng không phải vì danh lợi.
Về phần ý tưởng của A Nhạc, y cũng không có hứng thú biết, y chỉ cần để ý mình là được rồi.
“Ai nha, ngại quá Mộ Thiên, vừa rồi đồng nghiệp bên phòng văn thư gọi điện thoại tới, nói hợp đồng kết thúc còn chưa chuẩn bị xong, hôm nay…… Hôm nay……” trong văn phòng, người đại diện vừa tiếp điện thoại xong, vạn phần có lỗi giải thích với nam nhân.
“Không sao.” Nam nhân rất rộng lượng, lần này không chuẩn bị xong vậy lần sau y tới là được, dù sao hiện tại y có rất nhiều thời gian, lại không có ràng buộc: “Tôi đây lần sau lại tới, hôm nay phiền cô rồi.”
Nam nhân đang chuẩn bị rời đi, người đại diện đột nhiên gọi nam nhân lại: “Đúng rồi, Mộ Thiên, tiệc từ thiện cuối tuần anh đừng quên tham gia, công ty đã an bài ghế cho anh, anh nhất định phải đi đó.”
Nam nhân ôn nhu mỉm cười gật đầu, y chậm rãi đóng cửa lại, rời đi văn phòng, một mình đi ra công ty.
Nhưng mà….
Nam nhân mới ra cửa công ty, liền nghênh đón vô số phóng viên. Nam nhân có chút sững sờ, không nghĩ tới sẽ có nhiều phóng viên chờ sẵn như vậy. Khi các phóng viên nhìn thấy nam nhân từ trong công ty đi ra, liền như ong vỡ tổ đồng loạt tiến lên, vây quanh nam nhân. Nam nhân làm nghệ sĩ nhiều như vậy, phản ứng đầu tiên y lập tức liền cảm giác được, khả năng đã xảy ra chuyện……
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.