Lâm Việt cư nhiên biết suy nghĩ của y, y nghĩ tới… Y nghĩ tới……
Y nghĩ Lâm Việt không biết……
Thì ra Lâm Việt vẫn hiểu y như vậy, nam nhân nhất thời có vẻ thật bối rối, đúng vậy, đây là nguyện vọng của y, nhưng này cũng là vì tương lai Lâm Việt mà suy nghĩ. Nếu Lâm Việt không phải em trai y, y khả năng sẽ không làm như vậy…… (ko phải em trai là thúc chấp nhận anh rồi >’’<)
Cuối cùng, hai người vẫn chạm cốc uống hết rượu, nam nhân không có dị nghị, Lâm Việt cũng rất thẳng thắn thành khẩn, từ nay về sau hai người bọn họ cũng chỉ là anh em. Sau đó người phụ nữ kia đi ra, ba người cùng ăn bữa tối, hơn nữa quyết định ba tháng sau kết hôn. Sau một hồi Lâm Việt không ngừng lặp lại rốt cuộc nam nhân cũng nhớ kỹ tên người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia gọi là Lan Tố, lý lịch trong sạch, xuất thân từ gia đình bình thường, cha mẹ cũng không còn, hiện tại không có việc làm. Cô đang đi rửa chén thuê cho người ta, mà nam nhân cũng không hiểu Lâm Việt làm sao mà biết tới cô.
Lâm Việt về mặt tình cảm xác thực có khiết phích, hắn không cho phép người đàn bà là vợ mình lại cùng mấy người đàn ông khác có quan hệ thân thể. Này đối với nam nhân mà nói, cũng là sự châm chọc rất lớn.
Toàn bộ phát sinh quá đột nhiên khiến nam nhân có chút trở tay không kịp.
Hôm nay nam nhân đến công ty xử lý công việc, bởi vì scandal của Thư Diệu và y nên công ty quyết định mời dự họp báo trước ký giả, bảo nam nhân ra mặt làm sáng tỏ. Gần đây Lâm Việt đều bận chuyện khu giải trí nên chuyện ở Phong Xa đều do cán bộ cao cấp của công ty phụ trách. Lần này nam nhân mở họp báo cũng không có nhìn thấy Lâm Việt, toàn bộ quá trình là do người đại diện A Nhạc cùng làm.
Đáng tiếc nam nhân mới nói một vài lời ***, hiện trường liền trở nên hỗn loạn, phóng viên chen chúc lên, cuối cùng cuộc họp báo không thể tiến hành. Dưới sự bảo vệ của người đại diện và vệ sĩ, nam nhân chỉ có thể vội vàng rời đi hiện trường, cuộc họp báo này lại lần nữa dẫn phát vô số lời đồn thổi, cuối cùng nam nhân cũng không thể công khai giải thích.
Từ lần đó về sau, scandal của Lâm Mộ Thiên và Thư Diệu vẫn tiếp tục, độ nổi tiếng của nam nhân cũng tăng mạnh, mối quan hệ giữa ba người Lâm Mộ Thiên, Thư Diệu, A Nhạc thường xuyên bị lấy làm tiêu đề. Mà nam nhân từ buổi họp báo trở về thì không lộ diện trước công chúng nữa, toàn bộ công tác của y đều giao cho A Nhạc.
Cuộc sống của nam nhân gần đây thật loạn.
Thư Diệu đôi khi sẽ tìm y, mà Vĩnh Trình và Thanh Dương cùng với Lâm Việt đều bận chuyện khu giải trí, về phần Nhiên Nghị……
Nam nhân từ tin tức biết được, cục diện chính trị bên hắn không ổn lắm, bởi vì việc khai thác đất đai cùng người bên nam khu có chút không thoải mái, tóm lại là công vụ quấn thân.
Cuối tuần.
Tuần này Lâm Mộ Thiên phải đi tham gia tiệc cưới tái hôn của bạn học; y ăn mặc thật chỉnh tề, rất thể diện, đương nhiên cầm một phong tiền lì xì không nhỏ.
Mấy ngày trước, y nhận được điện thoại của bạn học, nói là tìm được mùa xuân thứ hai, mời Lâm Mộ Thiên đi uống rượu mừng. Nam nhân cũng không tiện từ chối, dù sao cũng là chuyện vui, cũng không thể quét đi hưng trí của người khác.
Nam nhân ăn mặc thân sĩ đi vào giáo đường dự lễ, hôm nay chỗ này thật náo nhiệt, trong vườn hoa ngoài giáo đường, trên mặt cỏ, tân khách đều đứng đầy dự lễ. Lão bạn học là ông chủ lớn của một showroom xe nổi tiếng trong nước, lần trước họp lớp không tới tham gia, mà lần này có thể liên hệ được với Lâm Mộ Thiên cũng nhờ thông qua Lê Lê. Tuy đã lâu không gặp nhưng nam nhân vẫn không có cự tuyệt tham dự tiệc cưới lần này.
“Anh đã đến rồi, tôi nơi nơi tìm anh cũng không thấy, tôi còn nghĩ hôm nay anh không tới.” Lê Lê vội vội vàng vàng hướng Lâm Mộ Thiên đi tới, cô mặc một thân gợi cảm, trang diễm sắc môi đỏ mọng, trông như một diễm phụ.
“Tôi đi trễ.” Nam nhân cảm thấy có lỗi.
“Anh làm chi mà dùng vẻ mặt này, anh lại không muộn, dù sao chúng ta làm khách quý đến dự, hôn lễ đang tiến hành, chúng ta chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được.” Lê Lê dùng ví da cao cấp cầm trong tay che hờ khuôn mặt hướng nam nhân cười quyến rũ. (=.,=)
Trong tay nam nhân bưng rượu, nhìn về phía cô dâu và chú rể đang tiến hành nghi thức tuyên bố hôn lễ.
Lê Lê lại nhẹ nhàng huých nam nhân một cái: “Lần trước sau khi tôi mang ba nam sinh kia đi, Nhiên nghị viên có làm khó dễ anh hay không?”
“Không có.”
Nhắc tới Nhiên Nghị, biểu tình của nam nhân liền trở nên cứng ngắc.
“Vậy là tốt rồi.” Lê Lê thật tùy tiện lấy ly rượu trên tay nam nhân qua rồi uống mấy hớp, ngón tay cô khều khều cánh tay nam nhân: “Chồng tôi nói hắn là nhân vật nguy hiểm, anh tốt nhất cũng ít cùng cái loại người này tiếp xúc. Chọc tới người trong chính phủ rất phiền toái, bất quá nghe nói gần đây hắn có chút chuyện phiền phức.”
“ Ừ.” Nam nhân gật đầu, cười đến có chút bất đắc dĩ.
Nam nhân đem hạ lễ tự mình đưa cho chú rể cùng cô dâu, hơn nữa còn hàn huyên vài câu, sau đó nam nhân bị Lê Lê gọi qua bên cạnh. Nam nhân thật bất đắc dĩ, bởi vì Lê Lê bảo y giúp xin số điện thoại người ta……
“Cô đã là người kết hôn rồi, chồng cô biết sẽ không hay, cô không nên như vậy……”
Dưới sự khuyên bảo của nam nhân, Lê Lê cũng chỉ đành buông tha cho ý tưởng tìm kiếm cái lạ (=.,= con lạy má). Lúc này, trong đám người bỗng vang lên một trận xôn xao, một chiếc xe sang ngừng trước lối đi.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía này.
Vệ sĩ mở cửa xe ra, một đôi tay hơi tái nhợt từ trong xe miễn cưỡng duỗi ra, vệ sĩ lập tức tiến lên đỡ, tiếp đó quải trượng phỉ thuý nhẹ nhàng chạm xuống đất (Thanh ma ma T.T). Thanh Dương mặc áo sa tanh hoa màu xanh đậm, ánh dương ấm áp làm nổi bật làn da hơi tái nhợt của hắn. Ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt u tĩnh của hắn, lại vẫn không K**h th**h nổi một chút gợn sóng trong đó.
Thanh Dương xuất hiện dẫn tới nhiều bàn tán, chú rể rất quen thuộc tiến lên trước nghênh đón, mà khi Thanh Dương nhìn thấy nam nhân đứng trong đám người, hắn cũng rõ ràng sửng sốt một chút.
Nam nhân hướng hắn gật đầu, lễ phép chào.
Thanh Dương cùng chú rể đơn giản nói chuyện với nhau vài câu liền hướng về phía nam nhân đi tới. Hắn không bận tâm đến ánh mắt người ngoài, vẫn như bình thường vươn tay về phía nam nhân, nam nhân chần chờ nửa giây mới vươn tay đỡ lấy hắn.
“Thanh Dương, nơi này nhiều người quá, tôi dìu cậu đến một nơi yên tĩnh nhé.” Nam nhân rũ mắt, thay Thanh Dương quan sát dưới chân có chướng ngại vật hay không: “Cẩn thận, chúng ta đi chậm thôi.”
“Sao anh lại tới đây?” Thanh Dương thấp giọng hỏi nam nhân, giọng hắn lười biếng vô cùng, thong thả lại dễ nghe: “Anh và chú rể quen nhau?”
“Chú rể là bạn học của tôi trước kia, hắn tái hôn có mời tôi tới dự lễ. Hơn nữa gần đây tôi cũng không có công tác, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cho nên……” Cho nên mới tới, đi ra hưởng một chút không khí vui vẻ cũng tốt.
Thanh Dương không có đáp lại, hai người đi vào vườn hoa nhỏ bên cạnh giáo đường. Người bên này không nhiều lắm nhưng phong cảnh cũng không tệ, rất thích hợp hai người nghỉ ngơi, yên tĩnh lại thoải mái.
Nam nhân đỡ Thanh Dương ngồi xuống, chiếc ghế màu vàng hoa lệ lại không có kéo thấp thân phận cao quý của Thanh Dương, dưới ánh mặt trời, Thanh Dương tựa như 乃úp bê sứ tinh xảo.
Hai người yên lặng ngồi một lát nam nhân mới mở miệng nhắc tới scandal của mình và Thư Diệu, vì chuyện này nháo quá lớn, nhưng mấy lần gặp mặt, Thanh Dương đều chưa hỏi y. Y biết Thanh Dương khẳng định đã biết chuyện của y và Thư Diệu, không hỏi, có lẽ vì lo lắng xúc phạm tới y, nhưng y vẫn lựa chọn tự mình nói cho Thanh Dương.
Y không muốn giấu diếm Thanh Dương gì cả, hơn nữa chuyện đó còn phát sinh ở trường ngựa Thanh Dương, bởi vậy nam nhân cảm thấy rất có lỗi.
“Chuyện đó tôi cảm thấy thật có lỗi, nếu khiến trường ngựa cậu mang đến ảnh hưởng gì không tốt, thì tôi xin lỗi cậu……” Nam nhân cần phải gánh vác, làm thì sẽ thừa nhận, y rất chân thành, cũng rất thành ý.
Thanh Dương thản nhiên nở nụ cười, hắn rũ mi xuống, thưởng thức chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, giọng điệu thản nhiên nói với nam nhân: “Anh không cần lo lắng cho trường ngựa của tôi, bên kia không có bị ảnh hưởng gì cả.” Thanh Dương nói chuyện rất thong thả, nhưng mỗi từ phun ra cũng rất rõ ràng, hắn rất cao hứng nam nhân có thể chủ động nói với hắn chuyện kia.
Giọng điệu thản nhiên cùng câu trả lời vững vàng của Thanh Dương làm cho nam nhân có loại ảo giác, cứ như hiện tại ngược lại là Thanh Dương đang an ủi y……
“Thanh Dương, chiếc xe cậu tặng tôi quá xa hoa, quá rêu rao nên tôi vẫn không có cơ hội chạy.” Nam nhân không được tự nhiên nắm ngón tay, y có chút khẩn trương. Cùng Thanh Dương một mình ở chung, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Thanh Dương, tâm y liền đập loạn xạ.
Ánh mắt Thanh Dương tâm niệm nhìn chăm chú vào nam nhân, hắn chậm rãi nhấp nháy mắt, một lát sau, hắn mới giật giật môi: “Vì sao anh chuyển nhà mà không nói cho tôi biết?”
Nụ cười trên mặt nam nhân hơi dại ra, y nhỏ giọng nói: “Cậu cũng biết rồi ……”
“Tôi có tới nhà anh, nhưng nhà anh đã đổi chủ.” Giọng điệu thản nhiên của Thanh Dương nghe không ra cảm xúc gì, nhìn thấy nam nhân lộ ra biểu tình do dự, hắn vươn tay bắt lấy đôi tay khẽ run của nam nhân, thong thả hỏi nam nhân: “Mộ Thiên, ở trong lòng anh, anh có xem tôi là bạn không?”
Thanh Dương hỏi rất trực tiếp, không phải chất vấn, không phải khiêu khích, mà là thản nhiên hỏi. Loại ngữ khí thản nhiên này rất nhẹ, thậm chí là lộ ra ấm áp và hài hòa……
“Có.”
Nam nhân gật đầu.
Ở trong lòng nam nhân, Thanh Dương cũng không chỉ đơn giản là bạn, y rất ỷ lại Thanh Dương, vô luận là thời đi học hay là hiện tại……
“Vậy vì sao anh không nói cho tôi biết?”
“Tôi nghĩ qua một thời gian nữa mới nói cho cậu, vì vừa mới chuyển nhà, trong nhà rất lộn xộn nên không tiện mời cậu qua.”
“Vậy tuần này hẳn là có thể thu dọn xong, tôi muốn nhìn xem chỗ anh ở.” Thanh Dương còn nhớ, lần trước hắn nói muốn tặng nhà cho nam nhân, lại bị nam nhân cự tuyệt.
“Có thể……” Nam nhân đâm lao phải theo lao, chỉ có thể gật đầu: “Nếu cậu rảnh, vậy cậu cứ qua, tôi sẽ chiêu đãi cậu chu đáo, làm món cậu thích ăn.”
Thanh Dương thong thả gật đầu, đáy mắt ẩn chứa ý cười, có thể nhìn ra hắn vừa lòng lời mời của nam nhân.
Ngay tại giây lát nam nhân thất thần, đôi môi mềm mại của Thanh Dương dán lên đôi môi hơi mở của nam nhân, hơi thở ấm áp của cả hai chậm rãi dung hợp. Đầu lưỡi mềm mại ma sát giống như muốn hòa tan đầu lưỡi nóng ướt kia……
Nam nhân không có cự tuyệt Thanh Dương hôn, đầu lưỡi Thanh Dương luồn vào khoang miệng ấm áp của y, tinh tế ʍúŧ vào, nhấm nháp tư vị của nam nhân, động tác của Thanh Dương thong thả lại lười biếng.
Hắn nắm tay nam nhân, xoa hai má nam nhân, mặt nam nhân hơi hơi nóng lên, phiếm rặng mây đỏ ngượng ngùng, ngây ngô mê người nói không nên lời.
Lúc này —
Lê Lê đạp giày cao gót từ xa xa đi tới, cô khó chịu oán giận nam nhân: “Mộ Thiên, vị trùm bất động sản Vĩnh Trình mà lần trước anh nói anh biết cũng đến đây, hơn nữa đáng giận nhất là cái tên đáng ghét Nhiên Nghị kia, hôm nay thế nhưng hắn cũng tới. Vừa rồi tôi nhìn thấy bọn họ ở bên kia cùng chú rể nói chuyện, có vẻ như rất quen thuộc……”
Lê Lê mới vừa tới gần liền ngây ngẩn cả người……
Nhìn thấy cảnh tượng khó tin trước mắt, cả kinh đến cứng lưỡi, ngay cả ly rượu trên tay cũng đánh rơi xuống đất…
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.