Nhiên Nghị sao có thể mặt không đỏ tâm không loạn nói ra lời như vậy, nam nhân sắp nghe không nổi nữa rồi. Cái gì gọi là “Có thời gian bồi hắn ngủ hay không?”, nam nhân không thích cách dùng từ của Nhiên Nghị. Loại ngữ khí này giống như là khách làng chơi hỏi trai bao, nhưng lại có thêm một chút gì đó mà nam nhân không nắm được, cũng vô pháp lý giải Nhiên Nghị. Y đã nói qua rất nhiều lần, y không phải trai bao, hơn nữa hy vọng Nhiên Nghị tôn trọng y.
Nghe Nhiên Nghị trực tiếp hỏi như vậy, nam nhân gắt gao mím môi, một chữ cũng nói không nên lời. Khi Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân lắc đầu cự tuyệt hắn, hắn cũng không có giận.
Bởi vì hắn đã sớm dự đoán được nam nhân sẽ cự tuyệt, tuy rằng hắn rất muốn nam nhân chủ động một chút, nhưng đó chỉ là giới hạn trong tưởng tượng.
“Không muốn?” Nhiên Nghị mở miệng hỏi nam nhân, nghe không ra giọng hắn là giận là vui.
“……” Nam nhân không có trả lời.
Lúc này.
Điện thoại Nhiên Nghị vang lên, hắn tiếp xong điện thoại sau sắc mặt liền trở nên khó coi, nam nhân cũng không dám hỏi, lại ngồi một lát Nhiên Nghị mới đứng dậy nói phải đi.
“Bên chính phủ có việc, đêm nay tôi bỏ qua cho anh.” Nhiên Nghị ý vị thâm trường nở nụ cười, hắn đem chìa khóa nhà nam nhân trả lại cho nam nhân: “Anh đổi khóa rồi, thứ này tôi cầm cũng vô dụng.”
Nhiên Nghị đem chìa khóa trả lại cho nam nhân, nam nhân lại ở lúc Nhiên Nghị xoay người rời đi, nhịn không được đem chuyện kia nói với Nhiên Nghị: “Ngày mai Thư Diệu sẽ trở lại, tôi sẽ không tới gần Thư Diệu nữa, về sau cậu cũng có thể yên tâm, cho nên cậu cũng đừng tới…… Đừng tới tìm tôi nữa ……” Giọng nam nhân hơi run run, y sẽ giữ khoảng cách với Thư Diệu, như vậy Nhiên Nghị sẽ không tìm đến y phiền toái nữa.
Thân hình Nhiên Nghị khựng lại, hắn quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân một cái, Nhiên Nghị ngữ khí không tốt lắm: “Giờ anh nói với tôi mấy cái này thì có ích lợi gì, lúc trước khi tôi bảo anh cách xa Thư Diệu một chút, nói cái gì anh cũng không nghe.”
Nam nhân thừa nhận y sợ Nhiên Nghị.
Không đợi nam nhân mở miệng, chợt nghe giọng nói trào phúng của Nhiên Nghị vang lên: “Anh nghĩ rằng tôi muốn đến tìm anh?”
“……” Lâm Mộ Thiên rũ mắt, không nhìn hắn.
Nhìn thấy nam nhân trầm mặc không nói, Nhiên Nghị cũng không muốn nói thêm nữa, vì hắn còn có chính sự phải làm. Trước khi đi hắn bảo Tiểu Thái giúp đưa nam nhân về, nam nhân cảm thấy Nhiên Nghị làm như vậy căn bản là không cần thiết. Nam nhân cũng không rõ vì sao Nhiên Nghị một bên luôn cười nhạo y, vũ nhục y, lại có lúc muốn giúp y.
Rốt cuộc vấn đề là ở trên người ai?
Cho dù nam nhân không tình nguyện như thế nào đi nữa, cuối cùng y vẫn được Tiểu Thái phụ trách đưa về nhà. Y không thể đem việc này nói với Thanh Dương hoặc Vĩnh Trình, chuyện giữa y với Nhiên Nghị muốn y nói ra miệng như thế nào!?
Chẳng lẽ muốn y chạy tới cầu Thanh Dương hỗ trợ, xin Thanh Dương bảo vệ y? Hoặc là muốn y chạy đi tìm Vĩnh Trình, nói ra toàn bộ chuyện Nhiên Nghị và y phát sinh quan hệ sao?
Nếu là như vậy, nam nhân thật sự trăm ngàn không làm được……
Chuyện giữa Nhiên Nghị và Thư Diệu, nam nhân không rõ, cũng không hiểu biết, càng thêm không muốn đi can dự. Từ thật lâu trước kia Nhiên Nghị đã không ngừng cảnh cáo y không được tới gần Thư Diệu, mà Thư Diệu cũng luôn giúp đỡ Nhiên Nghị, điều này làm cho nam nhân nhìn thấy sự ăn ý giữa bọn họ. Thư Diệu lần này trở về, Nhiên Nghị hẳn là sẽ buông tha y.
Đêm nay, nam nhân cũng không có nghĩ nhiều, nếu miệt mài suy nghĩ, như vậy sẽ chỉ làm y càng thêm phiền não.
Ngày mai Thư Diệu trở về, hy vọng Nhiên Nghị sẽ không tới quấy rầy y nữa……
Ngày hôm sau, nam nhân cùng Thanh Dương có mặt tại một event, tuần trước Thanh Dương đã hẹn với y, muốn y cùng đến xem triển lãm xe, mà nam nhân chủ yếu là bồi Thanh Dương đến xem siêu xe.
Hiện trường có rất nhiều người đến, vì đám đông quá chật chội nên Thanh Dương và nam nhân tránh đi phóng viên, đi tới phòng triển lãm lầu hai. Bên này đều là siêu xe cao cấp, giá đều rất cao nên người đến xem xe hơn phân nửa đều là người có tiền.
Mà nhân viên giới thiệu nhìn thấy Thanh Dương thì giới thiệu xe ở bên cạnh, Thanh Dương vẻ mặt lười biếng, ánh mắt lãnh đạm xem xe, nhưng tựa hồ trước mắt cũng không có cái hợp tâm ý hắn.
Thanh Dương thản nhiên hỏi nam nhân: “Anh cảm thấy thế nào, anh thích cái nào nhất?” Thanh Dương hỏi một chiếc xe, nam nhân cảm thấy vẻ ngoài và nội thất cũng không tồi.
Thanh Dương lãnh đạm gật đầu, hắn ở bên tai thuộc hạ phân phó vài câu xong thì bước đi, rất nhanh nam nhân đã biết Thanh Dương đang làm cái gì, Thanh Dương đưa một cái chìa khóa xe cho nam nhân.
“Chiếc xe kia là của anh, anh giúp tôi lâu như vậy, tới giờ tôi cũng chưa từng tặng quà cho anh. Thứ tư này là sinh nhật anh, tôi tặng quà cho anh trước, hy vọng anh thích.” Giọng Thanh Dương miễn cưỡng, hai mắt u tĩnh của hắn không hề gợn sóng, cho dù một hơi tặng một món quà đến mấy triệu, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái, càng sẽ không đau lòng.
Hắn muốn nam nhân cao hứng, vì đại đa số người nhìn thấy siêu xe làm quà đều sẽ thét chói tai, nhưng Thanh Dương biết nam nhân khẳng định sẽ từ chối hắn, cho nên hắn mới lấy danh nghĩa sinh nhật đem xe tặng cho nam nhân.
“Món quà này thật sự quá đắt……” Nam nhân chối từ một phen nhưng thủy chung không có kết quả, lại không đành lòng nhìn thấy Thanh Dương lộ ra biểu tình thất vọng, vì là quà Thanh Dương tặng cho y, hơn nữa lại quá đắt, y chậm rãi nói: “Xe này tôi trước thay cậu nhận, chừng nào cậu muốn lấy lại, tùy thời đều có thể.”
Thanh Dương thản nhiên gật đầu, chỉ có như vậy nam nhân mới nhận lấy quà. Thanh Dương rất hiểu nam nhân, cũng không phải giới hạn về mặt hành động, đương nhiên cũng bao gồm cả tư tưởng. Nam nhân tư tưởng bảo thủ lại cổ lỗ sĩ nhưng lại khiến cho Thanh Dương rất thích, ít nhất sẽ không giống như mấy người khác sau khi ly hôn đã lập tức ra ngoài thông đồng với đàn bà khác……
Thanh Dương có chút mệt mỏi, không muốn tiếp tục tham quan nữa nên nam nhân đỡ hắn đến nhà hàng trong hội quán nghỉ ngơi. Bên này rất yên tĩnh, cơ hồ không có người, Thanh Dương tư thái lười biếng mà nam nhân lại ôn hòa vô cùng, hai người luôn đưa tới mấy cái liếc mắt của nhân viên phục vụ.
Hai người hàn huyên vài câu, Thanh Dương đột nhiên hỏi nam nhân:
“Anh thích nhà như thế nào, nếu thấy căn nào được có thể nói với tôi, chỗ anh đang ở kia không an toàn.”
“Không có…….” Nam nhân lắc đầu, vì vừa rồi Thanh Dương đã tặng y xe, giờ lại muốn tặng y nhà ở, nam nhân đành phải cự tuyệt: “Tôi bây giờ…… Tôi bây giờ còn không có điều kiện chuyển nhà, hơn nữa cũng không tiện chuyển nhà.”
Thanh Dương cũng không miễn cưỡng nam nhân, biết nam nhân không thích đề tài này hắn cũng sẽ không nhắc lại nữa. Cuối cùng, hắn chỉ là cầm tay nam nhân, giọng điệu thản nhiên nói vài câu……
“Tôi chỉ là không hy vọng có người nào uy hiếp đến sự an toàn của anh, trước kia anh luôn ở bên cạnh tôi bận trước bận sau, anh đối với tôi rất tốt, nhưng tới giờ tôi chưa từng tỏ ý gì với anh.” giọng nói miễn cưỡng của Thanh Dương thật dễ nghe, giọn hắn rất nhạt, làm cho nam nhân không thể đoán ý tưởng của hắn.
“Cho nên sao?” Nam nhân thuận miệng truy vấn.
Thanh Dương chỉ nhìn nam nhân một lát, không có trả lời câu hỏi của nam nhân.
Nam nhân biết Thanh Dương không muốn nói, cũng không truy vấn nữa, nếu không lại khiến cho mọi người đều không thoải mái. Có đôi khi nam nhân cũng không rõ rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, nhưng y lại biết Thanh Dương luôn là người rất chủ kiến, làm việc trước giờ cũng không cần y lo lắng.
Nam nhân cũng không biết mục đích Thanh Dương tặng xe cho y, cũng không hiểu vì sao Thanh Dương muốn mua nhà cho y. Bất quá y thật sự không thể nhận mấy món quà đắt tiền của Thanh Dương nữa.
Vì nam nhân không biết nên dùng cái gì để trả lại cho Thanh Dương, tuy rằng Thanh Dương có thể là cảm tạ nam nhân từng chiếu cố hắn lúc còn đi học, nhưng nam nhân thành thật, nói gì cũng không nguyện ý nhận quà tặng quý trọng như vậy. Hơn nữa trong lòng nam nhân thủy chung cũng sẽ cảm thấy thiếu Thanh Dương.
“Chìa khóa chiếc xe kia tôi trước thay cậu nhận.” Nam nhân thật không muốn cảm thấy bản thân nợ Thanh Dương, cho nên lúc này y lặp lại một lần nữa: “Chừng nào cậu muốn lấy lại chiếc xe, tôi tùy thời đều có thể trả cái chìa khóa lại cho cậu. Giờ coi như tôi thay cậu bảo quản, nếu cậu cố ý muốn tặng cho tôi, tôi cũng không thể nhận.”
Y hy vọng Thanh Dương có thể hiểu ý y, không phải mỗi người nhìn thấy cái lợi đều hai mắt sáng lên, Thanh Dương quen biết y nhiều năm như vậy, hẳn là có thể lý giải y.
Thanh Dương sẽ không vì chuyện không tặng được quà mà biến hiện mất hứng, hoặc là không phong độ. Mặc kệ nam nhân lặp lại bao nhiêu lần không cần xe, hắn đều gật đầu đáp ứng, toàn bộ dựa theo lời nam nhân nói mà làm, chỉ cần nam nhân nhận lấy xe là được. Thanh Dương cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ có như vậy nam nhân mới có thể nhận quà của hắn.
“Cậu đã đói bụng chưa? Tôi thay cậu gọi cơm.” Lâm Mộ Thiên săn sóc hỏi Thanh Dương.
Khóe miệng Thanh Dương ẩn chứa nụ cười nhạt tới mức nhìn không thấy, hai mắt hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân, chậm rãi gật đầu: “Được.” Giọng hắn rất nhẹ, rất lãnh đạm trả lời nam nhân.
Thanh Dương luôn tự nhiên lãnh đạm như vậy, nam nhân cũng quen rồi. Nam nhân gọi người phục vụ tới gọi những món mà Thanh Dương thích ăn. Thanh Dương tựa hồ rất vừa lòng, hắn mở một lọ hồng rượu lâu năm, hai người tinh tế nhấm nháp, ngẫu nhiên bình luận một chút về hương vị rượu. Nam nhân vốn không uống rượu, nhưng hôm nay cao hứng nên cũng không sao cả, y rất tiết chế chỉ uống một chút, rượu kia xác thực không tồi.
“Kỳ thật tôi không hiểu lắm về hồng rượu, bất quá trước kia nghe cha tôi từng tán gẫu qua về rượu, học được một ít.” Nam nhân cũng không dám ở trước mặt Thanh Dương múa rìu qua mắt thợ, y uống mấy hớp rồi không uống nữa.
Thanh Dương cũng không miễn cưỡng nam nhân, hắn im lặng ăn. Giữa hai người cho dù không nói lời nào, cũng sẽ không khiến cho nam nhân cảm thấy hoảng hốt hoặc là lâm vào xấu hổ vì không nói gì.
Không khí hài hòa, yên tĩnh này ngược lại làm cho nam nhân cảm thấy thật thoải mái, có lẽ chỉ có cùng Thanh Dương một chỗ mới có thể hưởng thụ cảm giác yên tĩnh lại an bình như vậy. Thật thoải mái, làm cho nam nhân thật thích.
Nhưng thời gian yên tĩnh luôn qua đặc biệt nhanh, nam nhân nghĩ tới hôm nay có thể yên tĩnh cùng Thanh Dương trải qua một ngày tốt đẹp, nhưng ngay lúc hai người sắp dùng cơm xong, Nhiên Nghị ôm một mỹ nữ xuất hiện ở cửa nhà ăn, còn có chuyên gia vì bọn họ dẫn đường (=.,= ây nha, anh như ruồi muỗi, thúc như hàm hương:333). Nam nhân nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện thì sợ tới mức đồ ăn trong tay đều rớt ở trên bàn, phát ra tiếng vang loảng xoảng.
Mí mắt Thanh Dương nhẹ nhàng giật một cái, hắn có chút đăm chiêu nhìn nam nhân, vẻ mặt nam nhân rõ ràng là đang lảng tránh, Thanh Dương đại khái đã biết xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này.
Nhiên Nghị cuối cùng vẫn thấy được nam nhân đang cùng Thanh Dương dùng cơm, nam nhân cúi đầu xuống không muốn nhìn dáng vẻ của hắn. Mà khi Nhiên Nghị nhìn thấy Thanh Dương không chút hoang mang dọn chén đũa thay cho nam nhân, sắc mặt Nhiên Nghị lập tức đen thui, hắn ôm cô gái dáng người cao gầy kia hướng về phía nam nhân đi qua.
Không được qua đây……
Trăm ngàn không được qua đây……
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.