"Cậu... Cậu Trình! Hôm nay hình như chưa đến ngày thu tiền..."
"Tôi không đến thu tiền, tôi thu người."
"Hả? Thu... thu người?"
"Con gái ông hôm nay là tròn mười tám tuổi rồi nhỉ?"
Người đàn ông nghe xong gương mặt càng tối đi, mồ hôi rịn ra một mảng, ông nhìn chàng trai trước mắt, dáng vẻ ông vô cùng lo lắng, bàn tay bất giác run run.
Chàng trai này chính xác là một gã xã hội đen, giang hồ bậm trợn. Vùng này cậu ta chuyên đi khắp nơi thu tiền bảo kê, ngay cả cái cửa hàng nhỏ xíu bằng lỗ mũi bán hoa quả của ông mà cậu ta cũng không tha.
Sống ở đây nếu không ngoan ngoãn đóng tiền cho bọn chúng thì chắc chắn khó mà buôn bán làm ăn, đàn em của cậu ta sẽ tới gây sự.
Vợ ông mất rất sớm, ông bôn ba khắp nơi mưu sinh để nuôi con gái, vài năm trở lại đây thì ông đưa con gái Chỉ Nhiễm chuyển đến vùng này định cư, mở một sạp hàng bán hoa quả rồi gặp cậu ta Trình Sâm đại ca.
Theo như cái nhìn của ông, cậu ta không đứng đắn, đàng hoàng, thật sự rất hung hãn. Chắc chắn ông không bao giờ giao con gái R*ợ*u duy nhất cho một người như vậy.
"Cậu... cậu Trình, Nhiễm Nhiễm nhà tôi..."
"Tôi đến hỏi cưới, gả con gái ông cho tôi."
Trình Sâm nghiêm nghị kiên nhẫn ngỏ lời giọng điệu có chút khô khan cứng nhắc.
Ông sợ sệt nhìn Trình Sâm! Cưới? Cậu ta muốn lấy con gái ông ư? Tuyệt đối không thể, con bé vốn dĩ thuần khiết, nếu rơi vào tay cậu ta sẽ...
Trông thấy ông không lên tiếng, bọn đàn em ở phía nhau nhướng mày nóng tính quát.
"Ông già, ông không gả chị Nhiễm cho đại ca bọn tôi, ông xác định không còn thấy mặt trời đi."
"Láo, dám ăn nói với bố vợ tao thế hả? Thu mã tấu vào."
Trình Sâm nhíu mày, quay đầu liếc mắt nghiến răng nhắc nhở. Bọn đàn em biết điều vội vàng thu mã tấu, những âm thanh phát ra làm người ta khiếp đảm nổi da gà.
"Bố vợ à, tôi rất có thành ý, tôi rất nghiêm túc."
"Thúc Thúc, đại ca bọn tôi rất thích chị Nhiễm, vì chị Nhiễm mà ăn chay nhiều năm rồi."
Một tên khác có khuôn mặt dữ dằn hô to. Ông nghe xong càng trở nên mơ hồ, mấy cái người này hôm nay làm sao thế?
Trong lúc ông đang lúng túng khó xử thì đột nhiên con gái Chỉ Nhiễm mang cơm trưa đến, thấy trước cửa bố bị vây kín cô vội vã chạy đến chen vào.
"Bố... bố không sao chứ?"
"Nhiễm Nhiễm..." ông lo lắng kéo tay con gái.
"Mấy người lại đến ức hiếp bố tôi?" Chỉ Nhiễm hung dữ hét thẳng vào mặt Trình Sâm.
Đúng vậy! Trên đời này chỉ có một mình cô bé Chỉ Nhiễm là dám làm điều đó.
"Tôi... không có, Nhiễm Nhiễm, tôi là muốn nói chuyện."
"Nói chuyện? Chú khiến bố tôi sợ hãi đổ mồ hôi mà nói chuyện cái gì chứ?"
"Tôi không có thật mà..."
Bọn đàn em phía sau nuốt nước bọt, âm thầm đứng sang một góc, không dám lên tiếng khi thấy Chỉ Nhiễm xuất hiện. Mẹ kiếp, đại ca đã khúm núm thế kia thì bọn họ sao dám xí xớn to gan chen vào chất vấn chị dâu?
"Chú mau ra khỏi đây."
"Tôi không đi, tôi chưa có được câu trả lời từ bố em."
"???"
"Bố vợ, hãy gả Nhiễm Nhiễm cho tôi."
"..." Chỉ Nhiễm há hốc miệng ngơ ngác nhìn bố rồi nhìn sang hắn.
"Cậu Trình..."
"Không, tôi không bao giờ lấy chú, chú mau cút ra khỏi đây."
Chỉ Nhiễm không đợi bố nói xong đã giận dữ cắt đứt, quát vào mặt hắn. Trình Sâm mặt mũi tối sầm.
"Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng ૮ɦếƭ hết cả rồi."
"Nòng nọc là con gì?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.