An Đào Đào lập tức bị thu hút, quyết định mua món đồ chơi bằng bông này, lúc nào cảm thấy nhàm chán thì ném chơi, hoặc là ghim kim lên nó cũng được phết.
“An Đào Đào, cái này xấu quá, sao cậu có thể thích cái này chứ?” Chu Mễ ngạc nhiên với sở thích của An Đào Đào.
An Đào Đào nhéo cổ đại ma vương bằng bông, nở nụ cười có phần kỳ dị: “Không xấu mà, tôi cảm thấy khá đẹp... Hehehe.”
Mấy tiếng “hehehe” kia vô cùng xấu xa.
Chu Mễ rụt cổ lại, lúc quay đầu phát hiện một cây piano đồ chơi màu đen: “Oa, cây piano này độc đáo quá, giống y hệt đàn piano ở nhà tôi Piano?
Hiện tại An Đào Đào hết sức nhạy cảm với piano: “Cậu biết đàn piano sao?”
Chu Mễ gật đầu: “Tôi biết chứ.”
An Đào Đào chớp chớp hai mắt, giọng nói
mang theo vài phần cầu xin: “Vậy cậu dạy tôi được không, gần đây đột nhiên tôi muốn học đàn piano, có người biết đàn dạy cho tôi, giám sát tôi, chắc chắn sẽ học được nhanh chóng.”
Cô đã nghĩ rất cẩn thận, nếu đi đăng ký lớp học đàn piano thì chắc chắn sẽ bị Lục Sóc phát hiện, không bằng để cô bạn nhỏ này đến đạy, như vậy tỉ lệ bị phát hiện sẽ rất nhỏ.
“Hả, cậu muốn học đàn piano với tôi?” Chu Mễ có chút kích động, cô ấy cũng có thể làm cô giáo đạy đàn piano ư?
An Đào Đào nắm lấy tay Chu Mễ, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Cậu có đồng ý dạy cho tôi không?”
“Tôi đồng ý, vô cùng đồng ý!” Chu Mễ vỗ ng mình, nói mấy câu đồng ý.
An Đào Đào liếm khóe môi, trong lòng lập tức bình tĩnh lại: “Chu Mễ, tôi phải nói rõ ràng trước, tôi chỉ có thời gian hai tuần để học, hai tuần này tôi nhất định phải học được cách đàn một bản nhạc hoàn chỉnh, vậy nên thời gian sẽ rất gấp, đối với cậu mà nói cũng sẽ có khó khăn nhất định, nếu không thể dạy được, tôi sẽ nghĩ cách khác."
Hai tuần?
Sau khi Chu Mễ nghe xong cũng kinh ngạc một lúc.
Nếu muốn chơi được đàn Piano thì chắc chắn trước tiên phải học được cách đọc bản nhạc, cũng phải làm quen với các phím piano, muốn học hai tuần mà đã có thể đàn được một khúc hoàn chỉnh. thì quả thực có hơi khó khăn.
Chu Mễ nhíu mày, nhưng bắt cô ấy từ chối An Đào Đào xinh xắn đáng yêu như vậy, cô ấy lại không cách nào nhẫn tâm.
Cô ấy nắm lấy tay An Đào Đào, có chút kích động: “Tuy rằng thời gian rất gấp, nhưng tôi cũng rất thích khiêu chiến thử thách này, hơn nữa sao tôi có thể làm cậu buồn lòng được? Yên tâm đi, cứ giao cho tôi, đảm bảo giúp cậu học được một khúc hoàn chỉnh.”
An Đào Đào cong môi nở nụ cười: “Cảm ơn nhé.”
Sau khi học xong, cô rất muốn mời Chu Mễ ăn hết đồ ăn ngon ở thành phố A.
Hai con mắt Chu Mễ lóe sáng: “Khi nào thì chúng ta bắt đầu?”
An Đào Đào ngừng lại một chút, lát sau mới mở miệng: “Sau khi tan học đi, mỗi ngày học ba bốn tiếng, được không?”
“Được được được.” Chu Mễ liên tục gật đầu, đến lúc đó, cô ấy sẽ có thể giới thiệu cô bạn nhỏ này với người trong nhà.
Giải quyết xong chuyện đàn piano, cả người An Đào Đào trở nên nhẹ nhàng.
Chỉ cần bản thân không quá ngốc, hẳn là có thể học được một bản nhạc đơn giản trong vòng, hai tuần...
Sau khi thăm thú hết cửa hàng trang sức rồi mua rất nhiều món điểm tâm ngọt trong trung.
tâm mua sắm, An Đào Đào lấy điện thoại ra kiểm. tra, thế mà đã hơn năm giờ rồi.
An Đào Đào thẩm kêu một tiếng xong đời, chơi vui quá quên cả thời gian, tuy bây giờ trời còn chưa tối, nhưng chẳng bao giờ muộn thế này mà cô còn chưa về biệt thự.
Nếu như bây giờ Lục Sóc đang ở biệt thự, vậy chẳng phải là cô xong đời rồi hay sao?
“Chu Mễ, giờ cũng đã muộn, tôi phải về rồi.” An Đào Đào nắm chặt điện thoại, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.
Chu Mễ còn đang đắm chìm trong sự vui sướng, hoàn toàn không định trở về: “Gì cơ? Mới. có năm giờ chiều mà, tôi còn đang định chúng ta ăn cơm tối xong rồi mới về.
Ăn cơm tối?
An Đào Đào liên tục lắc đầu, việc này quả thực chính là đi vào chỗ ૮ɦếƭ.
“Không ăn tối đâu, tôi phải về rồi, người trong nhà gọi tôi về ăn cơm.” An Đào Đào khẩn trương. tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chu Mễ còn tưởng là người nhà cô gọi cô về sớm như vậy thật, không khỏi mếu máo, nói:" Nhà cậu dạy dỗ đúng là nghiêm khắc quá, vậy cậu mau về di, đi đường cẩn thận nhé.”
An Đào Đào cố nặn ra một nụ cười cứng đờ, dạy đỗ nghiêm khắc cái rắm, chẳng qua là cô sợ. cái kẻ bệnh thần kinh kia mà thôi.
Lúc về đến nơi đã là hơn sáu giờ.
Đoạn đường kia thực sự rất khó bắt xe, cô đợi rất lâu mới đợi được một chiếc taxi, hiện tại lại đang là giờ cao điểm, tắc đường rất lâu cô mới về được đến biệt thự.
An Đào Đào ôm món đồ chơi đại ma vương, chân tay nhẹ nhàng đi đến cửa biệt thự, không viết vì sao mà cô cứ mơ hồ cảm thấy có mùi nguy. hiểm, tìm đập loạn xạ không ngừng trong ***g ng.
Không phải thực sự là Lục Sóc đã về rồi chứ?
Nhưng ngoài cửa không có xe của anh mà?
An Đào Đào nuốt nước miếng, rất cẩn thận dán lỗ tai lên cửa, lắng nghe rất lâu mà cũng. không nghe được bất kì động tĩnh nào.
Không có động tĩnh gì mà, chẳng lẽ chưa về sao?
Đầu ngón tay An Đào Đào run rẩy, nhẹ nhàng đẩy cửa biệt thự ra.
Biệt thự không bật đèn, một khoảng không tối đen như mực, giống như hang động của đại ma \'vương, toát ra vẻ lạnh lẽo tối tăm làm lòng người sinh ra cảm giác sợ hãi.
An Đào Đào vừa định bật đèn lên thì nghe được trên sô pha cách vách truyền đến giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “A..."
Giọng nói lạnh lùng kia tràn ngập bên tai, nhanh chóng len lỏi thật sâu vào trong xương tủy cô.
An Đào Đào run lên bần bật, cả người cứ như. bị ném vào trong hầm băng, trong nháy mắt toàn thân lạnh run, hít thở cũng thấy áp lực.
Cô đã chạm đến chốt cửa lại không đám mở ra
ngay, bởi vì một khí đã mở ra, khả năng cô sẽ phải đại ma vương, nhưng nếu không mở ra, cô còn có thể tự nhủ với chính mình rằng giọng. nói lạnh lùng kỉa có lẽ chỉ là cô nghe lầm, là ảo giác.
“Đã về rồi?" Giọng nam âm trầm truyền đến lần thứ hai, giọng nói này đường như ngập tràn sự tăm tối, mang theo cảm giác lạnh lẽo từ nơi sâu nhất.
An Đào Đào sợ tới mức nhũn cả chân, cô dựa chặt vào trên cạnh cửa không dám tới gần.
Cô đột nhiên có thể cảm nhận được, Lục Sóc giờ phút này đang vô cùng tức giận.
“Bật đèn lên.” Lục Sóc nhếch môi, trong. giọng nói mang theo vài phần chế nhạo.
An Đào Đào nuốt nước miếng, không dám giả làm cá ૮ɦếƭ, chỉ có thể chấp nhận số phận mở chốt cửa ra.
“Vụt” một cái, trong nháy mắt cả biệt thự được ánh đèn chiếu sáng, An Đào Đào nhất thời khó có thể thích ứng thứ ánh sáng này, không, khỏi lấy tay nhỏ che trước mắt, chờ sau khi thích ứng được, cô mới buông tay ra.
Lúc này có một người đàn ông đang ngồi trên sô pha
\'Người đàn ông bắt chéo chân, trên người vẫn mặc một chiếc áo khoác gió màu đen đậm như trước, so với màn đêm bên ngoài đường như còn lạnh lẽo âm u hơn, đôi mắt đen như hồ sâu, tràn ngập vô vàn lạnh lẽo, còn có vẻ hung ác nham hiểm.
Ngay ở khoảnh khắc này, An Đào Đào dường như có thể cảm nhận được sự tức giận của đại ma vương, là loại tức giận có thể P0'p nghẹt con người, mà chiếc ghế sofa mà anh đang ngồi lên lại giống, như ngai vàng của đại ma vương đang quấn quanh một con rồng đen.
Cả tòa biệt thự đường như cũng trở thành chốn Tu La Tràng nào đó, mà An Đào Đào cô khả năng chính là tế phẩm thuộc về đại ma vương.
Xongrồi...
An Đào Đào giống như một con cá ૮ɦếƭ, kéo đài hơi tàn trong sự lạnh lẽo, cả hai chân đều mềm nhữn như bông.
Lục Sóc nhướng mày nhìn cô, ánh mắt âm u lạnh lẽo: “Đi đâu?”
Tim An Đào Đào đập như bị mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch: “Đi dạo phố với bạn học...”
“Ha ha...” Tiếng cười nhẹ mang theo sát ý truyền đến, trong nháy mắt An Đào Đào sợ tới mức hồn phi phách tán.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.