“Tống Tư Hạ !”
“૮ɦếƭ tiệt, em dám nhảy !”
Tống Hạo Nam đập mạnh tay xuống lan can, hắn nghiến răng ken két. Hắn không ngờ lá gan của cô lại to như vậy, lại dám nhảy từ đây xuống biển ngay trước mắt hắn. Cô không sợ kiếp sau hắn sẽ tàn nhẫn với cô hơn sao ?
“Em dám ૮ɦếƭ, tôi sẽ khiến em hối hận !”
Thời gian không có nhiều, Tống Hạo Nam ngay lập tức ra lệnh tìm người. Hắn không thể để cô ૮ɦếƭ được, kiếp này của hai người đâu thể cứ trôi qua một cách vô nghĩa như thế.
Hiện giờ là thời điểm sóng lên cao nhất, thời tiết vô cùng xấu, Tống Hạo Nam cảm thấy đây như là cơn thịnh nộ của thiên nhiên vậy, điều này khiến cho công tác tìm kiếm bị ảnh hưởng ít nhiều.
Chỉ là... hắn nhất định phải tìm được Tống Tư Hạ còn sống, mặc kệ cái giá phải trả lớn đến mức nào.
“Tiên sinh, bây giờ thực sự rất khó để...”
“Các người muốn để cô ấy ૮ɦếƭ sao hả ? Tìm, tìm ngay lập tức ! Bằng mọi giá phải đem cô ấy về đây !”
Tuy nhiên, gần một ngày trời trôi qua, Tống Tư Hạ vẫn chưa được tìm thấy. Tống Hạo Nam rõ ràng lo lắng, nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Hắn sẽ không để cô được như ý đâu. Hắn có thể tổn thương cô, nhưng cô tuyệt đối không thể tổn thương hắn.
Sau ba ngày, rốt cục vẫn không thể tìm được. Tống Hạo Nam biết khả năng sống sót sau lần nhảy lầu đó của Tống Tư Hạ gần như bằng không, thế nhưng sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác, hắn vẫn không muốn tin là cô đã ૮ɦếƭ.
Tại một nơi khác của hòn đảo...
“Tống Liên Dực... tại sao ?”
Tại sao không để cô ૮ɦếƭ đi ? Nhảy xuống từ một độ cao như thế, cô vẫn không được ૮ɦếƭ sao ? Hiện giờ, cả người Tống Tư Hạ đau ê ẩm, cô không tài nào cử động nổi, mọi thứ đều phải cần tới sự giúp đỡ của Tống Liên Dực.
“Là tôi, lén tới đây.”
Anh nghe nói, Tống Hạo Nam đưa cô đến đây, cho nên mới cải trang thành người làm ở trên tàu. Từ khi Tống Tư Hạ sảy thai đến giờ, Tống Liên Dực vẫn luôn lo lắng cho cô, nhưng anh không có cách nào đến bên cô cả.
Bây giờ, chỉ cần đợi Tống Hạo Nam tin rằng Tống Tư Hạ đã ૮ɦếƭ, ngừng cho đội cứu hộ tìm kiếm cô là được. Như vậy, anh mới có thể đưa cô đi trong an toàn.
“Anh biết không... lúc tôi không còn ai, anh lại xuất hiện...”
Giống như thiên sứ bảo vệ cô vậy, đó là điều mà Tống Hạo Nam vĩnh viễn không làm được.
“Anh... yêu tôi chứ ?”
Tống Liên Dực giật mình, rồi gật đầu. Yêu chứ... nếu không thì anh đến đây làm gì ? Anh cũng chỉ là người bình thường thôi, anh tham sống sợ ૮ɦếƭ, nhưng vì cô, vì anh đã nợ cô một đứa con, anh sẽ dùng cả tính mạng của mình để trả.
Dù gì, thời gian của anh chỉ cùng còn lại vài năm nữa thôi. Lần đầu tiên yêu một người, anh muốn dành toàn bộ tình cảm của mình cho người ấy mà không cần hồi đáp.
Tống Tư Hạ cười nhẹ. “Tôi và hắn... đã cược. Nếu tôi không yêu hắn nữa... tôi thắng.”
“Em sẽ thắng.”
Nghe xong, Tống Tư Hạ cũng yên tâm hơn, cô thiếp đi từ lúc nào không hay. Cô sẽ gặp lại Tống Hạo Nam, nhưng không phải bây giờ.
Trong lòng Tống Liên Dực không khỏi cảm thấy chua xót, tay anh khẽ lướt qua gò má của cô, trên môi là một nụ cười vô cùng miễn cưỡng. Cô giao bản thân cho anh, chung quy cũng chỉ vì bị Tống Hạo Nam vứt bỏ.
Nếu như cô còn có hắn ở bên, liệu cô sẽ nhớ Tống Liên Dực này là ai không ? Anh biết trên đời này, chẳng ai có thể thay thế nổi vị trí của Tống Hạo Nam trong lòng cô cả. Anh không muốn cô miễn cưỡng nói ra lời yêu với anh, nhưng trái tim vẫn hướng về Tống Hạo Nam.
“Tôi yêu em, nhưng xin em... đừng yêu tôi...”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.