Tôi tỉnh lại vào đúng thời điểm trời đổ gió lạnh, từng cơn gió khẽ thổi qua *** lá cây phượng già. Tôi ngồi trên giường thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, tóc mai còn vương lại một ít mồ hôi do ban nãy tập các bài vận động để phục hồi chức năng.
- Vừa tập mệt xong, chị ngồi trước gió như vậy nhỡ đâu nhiễm lạnh thì sao?
Vi Ái Ái từ đâu xuất hiện, bưng đĩa hoa quả đã cắt nỏ đặt lên bàn, tiện tay kéo rèm cửa lại. Từ bao giờ mà con bé biết càu nhàu như bà cụ non vậy nhỉ. Tôi cười rồi ngả đầu xuống gối:
- 4 năm ròng rã chìm trong cơn mê, nay mới được đón tí gió đầu mùa, thế mà vớ phải cô em khó tính ghê!
- Đâu phải em khó tính, bác mới tỉnh dậy, sức khỏe còn yếu, chẳng may làm sao thì người buồn nhất là ngoại thôi!
Vi Ái Ái đưa dĩa trái cây đến chỗ tôi, sau đó P0'p chân cho tôi để các cơ được vận động. Được lưng chừng, con bé hỏi:
- Thế Bác còn nhớ chuyện gì không, hay đã quên?
- Chuyện gì?
Tôi hỏi, sau đó ngầm đoán được ý mà con bé muốn nói tới, haizz, kết quả đã có, hỏi làm gì, biết làm gì, nhắc lại quá khứ không hay ho gì.
- Thôi chị biết rồi, không muốn nghe lắm, chuyện cũ nhắc lại làm gì, em muốn chị tổn thương thêm nữa à?
- Đâu, em định....
Nhận thấy bản thân có phần hơi to tiếng, tôi bèn hắng giọng xuống:
- Nãy chị tập mệt quá, bây giờ muốn nghỉ ngơi. Em về sớm đi còn tiểu Kỳ ở nhà nữa!
Vi Ái Ái không nói gì thêm, gật đầu rồi xách đồ rời đi. Ra đến cửa thì bắt gặp chồng đang xách giỏ hoa quả đi tới. Thấy cô, hắn chợt nhoẻn miệng cười, đầy sự trìu mến:
- Về rồi hả vợ? Bà cô kia đã ổn định chưa!
- Suỵt, em nghĩ sự lừa dối của Ngân Mặc khiến chị ấy đau lòng lắm nên không muốn nghe!
- Thì em cũng phải nói cho con mẹ đó chấp nhận đối mặt chứ?
- Anh lắm chuyện quá! Thôi về lo cho con học đi....
Vi Ái Ái nườm Kình Niên một cái cháy mặt, sau đó đẩy hắn phắn ra xa phòng bệnh của chị gái. Kình Niên bất lực xách theo giỏ hoa quả rời đi. Hắn có ý tốt sao vợ hắn cứ phủi đi thế nhỉ?
Trời trở gió ngày một lớn kèm theo hơi lạnh đến tê tái chân tay, tôi vội ngồi dậy vươn tay muốn đóng cửa sổ, ấy thế mà cây phong đỏ rực lại tỏa ra một sức hút kì diệu khiến tôi không sao rời mắt nổi, một vẻ đẹp đê mê đến đau lòng.
Gió vẫn rì rào thổi, tôi bị ánh đỏ đó mê hoặc đến ngây người quên mắt trên tay vẫn còn cầm nguyên vỉ thuốc y tá đưa cho ban nãy. Chỉ đến khi nhận thấy tay trống không, tôi mới giật mình nhoài người ra nhìn xuống dưới. Vỉ thuốc nằm gọn gàng trên khóm hoa mười giờ. Đang không biết phải làm như nào thì y tá đẩy xe cơm vào.
- Có thể nhặt giúp tôi vỉ thuốc được không? Tôi trót làm rơi xuống đó mất rồi!
- Ở đâu em?
- Đây chị....
Chị y tá vui vẻ đi tới bên cạnh, ngó xuống nhìn theo hướng tay tôi đang chỉ, nhưng có vẻ vẫn chưa định hình được vị trí của vỉ thuốc, tôi ngó xuống nói kĩ hơn:
- Ở bên cạnh người đàn ông mặc vest nâu kìa chị!
Khó khăn lắm tôi mới nhìn rõ hơn toàn cảnh bên dưới, chợt có giọt nước từ đâu chảy xuống mu bàn tay của tôi. Lạnh lạnh, mát mát. Lạnh như vậy mưa cũng rơi ư? Một hạt rơi xuống, hai hạt rơi rồi ba bốn hạt rơi đều......
- A chị thấy rồi, chờ chị xuống nhặt cho!
Tôi đánh mặt nhìn xuống, nhắc lại một lần nữa:
- Ở chỗ người đàn ông kia chị nhé....
Bất giác như có điều gì đó, người đàn ông đứng bên dưới có vẻ thấy nước mưa cũng nhìn xung quanh rồ ngẩng mặt lên, khoảnh khắc này khiến tôi chợt điếng người lại, một nỗi bất ngờ ập tới khiến tôi nghẹn ứ lại không nói lên câu...
- Anh....sao lại như vậy?
Không đời nào, vì anh mất rồi mà....tôi cố chấn tĩnh bản thân mình, nhưng không thể nào bình tĩnh nổi, kể cả chỉ là ảo giác vẫn khiến tôi đau quặn ruột gan.
Chị y tá thấy tôi có biểu hiện lạ, bèn hỏi:
- Em sao thế, khó chịu đâu à?
Tôi vội kéo lấy cánh tay chị, chỉ xuống dưới hỏi lại một lần nữa:
- Chị có thấy người đó không....người đàn ông đứng bên dưới...
- Người đàn ông đang nhìn trời đấy ư? Anh ta đẹp trai thật..
Một lần nữa tôi ngồi không vững, thiếu chút ngã khỏi cửa sổ. Y tá thấy vậy vội đỡ lấy tôi:
-Em làm sao thế?
- Chị...có phải người này không?
Tôi vội lấy tấm ảnh cũ kĩ cất trong túi ra hỏi người kia, chị ta đó lấy tấm ảnh, nhìn lên, rồi nhìn xuống, lại nhìn lên:
- Ơ cùng một người mà em, phải điều anh này không khác xưa là mấy nhỉ!
Lần này sự cứng rắn trong tôi đã hoàn toàn bị lời khẳng định kia đánh đổ, cho đến khi tôi kịp định thần lại nhoài người ra ngoài muốn gọi thật lớn tên người đó thì bóng anh đã khất sau rặng phong đỏ, tôi khóc lớn gọi to:
- Tiểu Dực...Tiểu Dực.......anh đừng đi mà....!
Bất chấp đôi chân đi không vững, tôi bước khỏi giường đi thật nhanh về phía trước, nước mắt tôi ướt nhoèn cả khuôn mặt, tôi cứ đi, cứ đi...chỉ hận không thể chặn, chưa bao giờ tôi thấy đôi chân này lại vô dụng đến thế. Cuối cùng, dưới sức ép của tôi, đôi chân không thể chịu được mà co lại khiến tôi nhã nhào xuống đất. Tôi điên cuồng gào thét gọi tên anh, mặc cho y tá ngăn lại, đến cuối cùng không thể chịu nổi nữa mà toàn thân co giật đùng đùng rồi ngất đi.
- Mau...đưa cô ấy vào phòng cấp cứu!
Vi Ái Ái đứng bên ngoài phòng cấp cứu, sốt ruột không thôi, thỉnh thoảng còn đi đi lại lại rồi nhìn vào trong. Kình Niên chướng mắt bèn đứng dậy giữ cô lại an ủi:
- Em lo lắng có giải quyết được vấn đề đâu. Làm ơn đứng yên giúp anh đi!
- Tên khốn này! Chị tôi đang cấp cứu đó, anh vô tâm thế.
- Anh không vô tâm nhưng em cứ cuống lên cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì!
Đang lúc cả 2 rối chí dằng co qua lại, cô y tá hồi chiều tay mang chiếc áo hồng nhạt đi tới cắt ngang cuộc trò chuyện:
- Áo bệnh nhân làm rơi ở hành lang, anh chị đem cất đi nhé, nãy cô ấy lên cơn co giật, áo có bẩn một chút đó!
Vi Ái Ái im lặng đón chiếc áo từ tay cô y tá, hít một hơi sâu ngồi xuống, tính là sẽ cuộn gọn cất vào túi đêm về, thế nào mà sờ mò ra tờ giấy trong đó, bèn móc ra. Là tấm ảnh đã quá đỗi nhàu nát nhưng gương mặt trên đó không cần thẩm định vẫn biết là ai. Kẻ đã bẻ cánh tay của nàng ta, khiến cho nó bị phế.
- Ây yo, tôi nhớ ra rồi, là sau khi thấy cậu trai trẻ này, cô Tư Đồ mới xúc động như vậy. Chẹp...cứ như là trông thấy ma vậy!
Vi Ái Ái mắt tròn mắt dẹt nhìn chồng mình, sau đó như muốn tìm câu trả lời từ chỗ Kình Niên. Hắn đương nhiên đâu biết gì, chỉ thốt lên:
- Ngân Mặc về nước rồi ư?
Trong khi cả hai đang đắm chìm trong hàng ngàn câu hỏi tại sao, thì cửa phòng cấp cứu chuyển đèn, bác sĩ bước ra trên mặt thoáng chút mệt mỏi, nhưng không dấu nổi sự vui mừng:
- Người nhà bệnh nhân có thể vào rồi, tuy nhiên lưu ý, đừng để bệnh nhân xúc động mạnh quá, sẽ tổn thương đến thần kinh và não bộ!
Nói một lúc thì bác sĩ rời đi, Kình Niên ghé tai vợ thì thầm:
- Có khi nào sợ đắc tội với ngoại nên mới vậy không?
Vi Ái Ái sa sầm nét mặt, hắng giọng nhắc chồng không được ăn nói linh tinh, vì nếu nhỡ đúng, ông bác sĩ kia sẽ mất mặt lắm.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.