- Tiểu công chúa của bố!
Tiêu Ngân vừa về đến tư gia là lập tức tháo vest vất cho người làm, đi ngay ra vườn sau tìm cô con gái bé bỏng của gã. Hôm nay, ở công ty có chuyện không vui, và gã muốn ngắm nhìn nụ cười của con bé.
Vườn hoa đinh lăng này là gã trồng từ hồi gặp mẹ Mộc Mộc, nàng ta rất ưa loài hoa này. Đây có lẽ là khu vườn xa hoa bậc nhất tư gia này. Phía trước là lầu son được phủ một lớp thạch anh hồng bên ngoài, nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng dưới ánh hoàng hôn thì lung linh đến ma mị. Đó là phong cách mà Cù Linh San cực ưa chuộng.
- Mộc Mộc, con đang nghịch gì vậy?
Tiêu Ngân đi tới lầu son, thấy Mộc Mộc trùm khăn tím nom như nhà tiên tri mù, tay cầm con Pu'p bê màu trắng, lẩm bẩm gì đó, không biết đến sự có mặt của bố nó.
- Mặc...Mặc....Mặc!
Sau đó dừng lại, nhìn lên gã:
- Con đang ép bà cô đó phải cứu bác Ngân Mặc!
Tiêu Ngân cầm con Pu'p bê lên lật trái lật phải cười hờ:
- Đứa trẻ ngốc, con đừng nói với ta, con sử dụng mấy thứ mê tín này để làm nhé!
- Đây không phải mê tín!
Mộc Mộc hét lên đoạt lại con Pu'p váy trắng, vẻ mặt con bé hết sức u ám, gã nhất thời thấy sởn gai ốc:
- Đây là pháp thuật !
Sau đó bỏ lại Tiêu Ngân đang không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chạy tuốt vào nhà. Tiêu Ngâm gãi cằm một lúc rồi nhìn về bóng con gái khuất sau cánh cửa, thảng thốt:
- Sao nó giống em thế?
Sau bữa tối, tôi ôm chiếc bụng no căng thảnh thơi ra vườn ngồi. Tối nay hơi lạnh, mà chiếc áo tôi mặc không đủ giữ ấm thế là tôi lại vào nhà. Điện thoại reo lên, đê ý thấy, đó là số của Dương Tư, ít nhiều gã gọi như vậy, có lẽ lại muốn rủ rê tôi đi làm vài chén đây mà. Tôi nghe máy:
" Alo!"
" Cứ tưởng cô bùng kèo!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.