Chương 53

Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em

Giang Ha 13/07/2024 16:41:56

- A..bác Nhan về rồi !
Vừa thấy bóng dáng tôi thấp thoáng ngoài sân, Hồng Hồng từ trong nhà chạy ra reo lên nhảy bổ tới ôm lấy tôi. Nó thơm má tôi sau đó tụt xuống, kéo tôi vào nhà:
- Bác Nhan, bác xem con được cái gì nè! Đi...đi vào đây.
Tôi cứ như vậy bị Hồng Hồng lôi xồng xộc vào sảnh chính, sau đó nó chỉ lên tường:
- Bác nhìn xem, giấy chứng nhận giải tiếng Anh cấp thành phố nè!
Tôi ngước lên bức tường phủ kín bằng khen đóng khung của Hồng Hồng, bèn trầm trồ thán phục.
Ngày còn nhỏ, tôi thường xuyên bị cô giáo la vì tội không chịu làm bài tập, xong còn bị gọi điện về nhà báo với phụ huynh. Ba mẹ tôi không ít lần muối mặt với gia nô trong nhà. Mẹ tôi từng chỉ mặt tôi mà quát:
- Nhan, mày nhìn lại xem, kết quả học tập đứng áp chót thế này à? Thua cả con gái của cô làm vườn. Thật mất mặt quá đi!
- Đâu phải tại con!
Tôi lí nhí nói, tay vân vê vạt áo đến nhàu nát.
- Thế tại ai?
Mệ tôi lừ lừ mắt nhìn tôi, tay cầm chiếc chổi lăm lăm định vụt cho tôi mấy phát. Tôi bĩu môi đáp:
- Do IQ bố mẹ thấp, truyền cho con thấp hơn...á....á...mẹ ơi tha cho con.
- Đứng lại, con ranh này! Ai dạy mày ăn nói hỗn hào với mẹ mày như vậy...IQ tao thấp à...hay là do trí thông minh của bố mày chỉ dừng ở 70?
Bố Tư Đồ đang đọc báo trong phòng, nghe mẹ Từ Đồ nói vậy, bèn gấp báo lại trưng ra bộ mặt khó ưa:
- Chuyện cũ, sao suốt ngày nhai đi nhai lại thế?
Tiểu Dực đang ngồi nghiên cứu nước cờ vua khó nhằn với đàn tốt chạy loạn xạ trên bàn cờ, nghe bố Tư Đồ nói vậy, bèn thắc mắc:
- Con thấy lạ, tại sao IQ bố thấp mà bố lại có thể điều hành cả một tập đoàn lớn như vậy?
Bố Tư Đồ thở dài đáp:
- Ngày xưa, lần đầu gặp mẹ tụi bay trong phòng test IQ, vì mải chú ý đến bà ấy quá, nên ta lỡ ấn nhầm kết quả, thành ra bài test sai tùm lum. Ngày công bố kết quả, bà ấy nghe được mới đem chuyện này ra chê bai ta suốt. Về sau ta đi test lại, kết quả là 120 nhé!
- Vậy là bố vì sắc quên đi cơ đồ vĩ đại còn gì!
Bố Tư Đồ lập tức sa sầm nét mặt lại, nghiến răng trèo trẹo.
- Mày nói cái gì?
Tối hôm ấy, người làm trong gia đình Tư Đồ được một phen chứng kiến hình ảnh gia đình nô đùa, quay quần đuổi bắt nhau trong vườn. Phu nhân thì cầm cây chổi lông gà rượt tiểu thư. Lão gia thì cầm cây thước đo đạc đuổi theo thiếu gia. Thật hạnh phúc...
- Hồng Hồng, mẹ con đâu?
Tôi gạt đi mớ quá khứ đầy ngậm ngùi ấy, hít một hơi sâu, hỏi Hồng Hồng về tung tích của mẹ Vi nhà nó. Hồng Hồng bèn chỉ ra ngoài vườn:
- Mẹ cháu ở sân sau ấy bác, đang ngủ ngoài đó!
- Vậy à!
Tôi gật gù sau đó xách đồ lên phòng nằm. Vốn dĩ hỏi thằng bé để cho có. Chứ tôi chán cái cảm giác ngồi một chút là lại nhớ về kỉ niệm đau thương đó.
Đi ngang qua cửa phòng của Vi Ái Ái, tôi nghe thấy tiếng cãi cọ trong đó. Mà góp phần to nhất là của Vi Ái Ái, sau đó là giọng nói hết sức kiên nhẫn xuất phát từ điện thoại.
- Anh không đồng ý cho con chuyển trường!
- Kình Niên, tên khốn nhà anh từ bao giờ nặng nhẹ bệnh thành tích của con trai mình thế? Anh có để con chúng ta giống những đứa trẻ bình thường không ?
Cuộc trò chuyện cũng đủ làm tôi hiểu, lí do cãi cọ của đôi vợ chồng này. Muốn can thiệp mà thôi, tôi rời tay khỏi nắm cửa, sau đó đi thẳng một mạch lên phòng. Hôm nay có quá ư là chuyện đau đầu tìm đến tôi và làm phiền tôi. Tôi nằm dài trên giường, nhìn trần nhà.
Rốt cuộc thì bản thân vẫn không thôi dằn vặt, dù biết Tiểu Dực lừa tôi hết lần này đến lần khác. Tôi nhấc máy muốn gọi để hỏi Dương Tư mà quên mất đó là hành động ngu xuẩn, bèn quăng điện thoại vào một xó, tự nhủ lòng mình:
- Đó là chuyện của bọn họ, mình việc gì phải xía vào cho nặng tâm can!
Cộc Cộc!
- Chị em muốn xin ý kiến chị về việc này được không?
- Nói đi!
Tôi ngồi nhổm dậy, tóc tai vì lúc nãy trong lúc rối bời đã vò cho xù như tổ quạ. Không cần con bé lên tiếng, tôi vẫn biết chuyện gì. Nhưng cố tỏ ra thật lãnh đạm.
Vi Ái Ái ngồi xuống giường, tôi có thể thấy rõ hàng mi cong ướt nhòe của con bé. Chắc, nó và Kình Niên khẩu chiến dữ dội lắm.
- Em muốn cho Hồng Hồng chuyển trường, nhưng Kình Niên không đồng ý, còn mắng em. Chị là bác nó, chị xem xét rồi cho ý kiến!
Ngoài trời, mây đen bắt đầu kéo đến ùn ùn, hễ động chút sẽ có hạt mưa lớn nặng trĩu rơi xuống. Tôi quay vào nhìn Vi ÁI Ái mỉm cười nhẹ nhàng:
- Chưa bao giờ thấy Kình Niên to tiếng với em nhỉ!
- Ơ...!
- Nếu em muốn mượn cớ chuyển trường của Hồng Hồng để nhờ chị phân bua xem vợ chồng em ai đúng ai sai thì em tìm lầm người rồi. Còn về chuyện Hồng Hồng, chỉ cần tốt nhất cho cháu chị, chị không tiếc!
Vi ÁI Ái lau đi hàng mi ướt đẫm, đưa ra một tờ giấy xét nghiệm nhỏ, lí nhí nói với tôi:
- Hồng Hồng còn bé, vậy mà nó đã bị loạn thị rồi. Trong khi, ở nhà, đó đâu có bao giờ động đến mấy đồ điện tử như máy tính bảng và tivi đâu! Bằng tuổi nó, mấy đứa trẻ con trong phòng toàn đồ chơi, gấu bông. Còn nó thì toàn sách là sách. Là truyện thì không sao, đằng này toàn từ điển và bách khoa từ lịch sử hình thành loài người đến lịch sử hình thành con khỉ đầu chó. Chị bảo em không lo sao được! Trong khi đó, bố nó thì...
Cất gọn lọ thuốc lẻ lên bàn trang điểm, tôi xoa nhè nhẹ tay sau đó đi tới cạnh Vi Ái Ái thở dài:
- Con em từ bé thông minh hơn những đứa trẻ khác, em không thích sao?
Vi Ái Ái nhìn tôi với ánh mắt như kiểu, chị biết rồi còn hỏi. Trong khi đó, tôi biết gì đâu.
- Em muốn con em là người bình thường, thế thôi!
Nói xong, cô ả mau chóng quay phắt người đi thẳng xuống nhà. Tôi kéo lại ga giường cho phẳng . Nói đi thì cũng nói lại, Vi Ái Ái là người có suy nghĩ cực kì đơn giản.
Miễn là con cô ả khỏe mạnh, cô ả đã mãn nguyện rồi. Nhưng còn Kình Niên, một kẻ nổi tiếng chăm ngoan từ nhỏ, lại có gia thế khủng do anh trai hắn đứng sau thao túng. Thử hỏi, bao nhiêu áp lực sẽ đè lên vai con trai nhỏ của hắn. Nếu anh trai hắn không có người nối dõi?
Bữa tối hôm ấy diễn ra trong chiến tranh lạnh.
Khi tôi còn đang chìm trong giấc mộng, thì xế chiều ngoài cửa đã tìm cách lách qua khe hở, chót lọt thành công vào căn phòng tối tăm kia, nơi có cô gái đang lăn lóc nằm ngủ.
Gió chiều khe khẽ thổi vào, mang hương khói của bãi cỏ khô đốt sau vườn. Có ông cụ nom ngoài 80, lững thững chống gậy đi qua, thấy phòng không khép, bèn cọc cạch chiếc gậy gỗ đi vào, từ từ dương gậy lên cao và...
Bốp!
- Á.....
Tôi bị cơn đau dội xuống chân khiến giấc mộng phải bỏ dở giữa trừng. Tôi thấy bóng của một ông cụ, bèn cau mày lại:
- Ai đấy?
- Còn hỏi ai nữa. Có biết mấy giờ rồi không?
Tôi nghe giọng rất quen, nhưng vẫn còn chưa tỉnh hẳn, bèn với tay lên đầu giường, bật đèn ngủ. Đèn rọi sáng, tôi thấy ngoại tôi đang trừng mắt nhìn tôi, tay lăm le cây gậy trực đánh tôi.
- Ngoại ơi! Con đi làm về mệt lắm, ngoại cho con ngủ đi!
- Không ngủ nữa! Đến giờ ăn cơm rồi! Con gái con đứa, sinh hoạt vô tổ chức thế này, thì làm sao lấy được chồng!
Tôi xỏ dép bước xuống giường, bĩu môi lẩm bẩm:
- Cứ phải giàu đã ông ạ. Không giàu sau này về nó khinh!
- Tao giàu như vậy, chẳng lẽ không lo nổi của hồi môn cho mày? Cứ lo mà rèn luyện cái nết đi. Rồi sau này về nhà chồng, ông cho mày một khoản, đủ để ăn chơi phá hoại cả đời!
Tôi lết xuống nhà trong trạng thái tù ngủ cùng cực. Nhìn ra bầu trời đã chạng vạng tối cùng âm thanh yên ắng của những gian nhà trên nhất thời khiến tôi sởn gáy. Tôi nhớ lại khẩu hình cô bé áo trắng hồi sáng ra dấu.
Chữ Mặc?
Ý nói Ngân Mặc, hay nói tôi phải mặc kệ thứ gì đó?

Novel79, 13/07/2024 16:41:56

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện