10 năm sau....
- Em...vợ ơi....mở cửa cho anh!
- Anh biến đi! Đừng vác mặt về đây nữa. Đi đâu được thì đi đi....
Giữa tiếng cãi nhau inh ỏi, một ông cụ tay chống gậy bước từ ngoài sân vào, cau có:
- Cái gì thế? Lại cãi nhau à...
- Ông ngoại, Kình Niên khốn nạn ấy lại đi với gái!
Ông cụ nhìn cháu gái của mình, thở dài:
- Cháu ấy, lấy chồng rồi mà cứ như đứa con nít vậy!
- Nhưng.....
- Không nhưng nhịn gì cả, Kình Niên nó vì công ty mà rất cố gắng. Cháu suốt ngày ở nhà mà ghen bóng, ghen gió!
Kình Niên mệt mỏi ngồi xuống ghế tựa mà ông ngoại của vợ vừa nằm, thở dài. Đúng lúc ấy, có chiếc xe ô tô con phóng vào đỗ cái phịch trước cửa nhà. Từ trên xe bước xuống một cô gái trẻ trung nhưng không trẻ tuổi, có vẻ quý phái nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi qua lớp kính cận đeo trên mắt.
- Xin chào!
Kình Niên nhếch mép cười với tôi, không giấu nổi sự căm phẫn. Bởi năm ấy, tôi đã lừa hắn.
Sau khi mọi thứ ổn định, tôi tìm ra Vi Ái Ái đang điều trị tâm lý tại bệnh viện tâm thần. Cánh tay cô ả bị tàn phế bởi Tiểu Dực đã quá đỗi tàn nhẫn khi bẻ gẫy. Nói gì thì nói, dẫu sao, đó là em gái của tôi. Bỏ mặc con bé, há chẳng phải tôi là người chị tồi.
- Ăn cháo trai nhé. Cháo ngon lắm!
Vi Ái Ái sau cú sốc tàn phế, bác sĩ nói, trí nhớ cô ả có khả năng mất đi vĩnh viễn. Nhìn Vi Ái Ái như một đứa trẻ ngây ngô chưa biết sự đời. Tôi chỉ biết thở dài. Uông Tư không ૮ɦếƭ, bà ta nên biết ơn ông tôi đã cứu bà ta một mạng.
Ngày mai, khi chúng ta ra hòn đảo nhỏ, sẽ thấy một bà thuyền chài đang vụng về thả lưới đánh cá. Đó chính là Uông Tư. Bà ta cũng giống Vi Ái Ái, không còn nhớ tôi là ai, ngay cả khi tôi đến mua cá, bà ta vẫn niềm nở bán hàng. Cú ngã khiến bà ta quên đi tất cả, quên đi những tội ác đã gây ra cho những người thân yêu của tôi. Tôi hận bà ta, nhưng không thể vì thế mà bán rẻ lương tâm giống như bà ta được.
Còn Kình Niên ép tôi lấy hắn, trong khi đó, đến một chút cảm giác tôi cũng không có. Nhưng vì công ty mà tôi gật đầu đồng ý.
Trước hôn lễ một ngày, tôi ngồi thẫn thờ nhìn chiếc váy cưới đẹp lung linh treo trên mắc. Liền nhớ lại thuở hàn vi, Tiểu Dực dắt tôi đi chơi ở trung tâm mua sắm. Lúc đi qua tiệm váy cưới, chúng lung linh đến độ như thôi miên:
- Oa....đẹp quá!
Tôi áp mặt vào kính, trầm trồ ngưỡng mộ. Mẹ hay nói với tôi, người con gái đẹp nhất là khi khoác trên mình bộ váy cưới màu trắng lung linh, cùng người mình tin yêu bước vào lễ đường, trước sự chứng kiến và chúc phúc của mọi người.
- Anh hai, em muốn nó!
Tiểu Dực khi ấy xoa đầu tôi bật cười:
- Nhóc con! Em còn quá bé để mặc nó.
- Vậy sau này thì sao? Sau này em lớn thì có thể mặc rồi!
- Nghe này, em chỉ được phép mặc khi gặp được người mà em thực sự yêu thương và tin tưởng!
Thế rồi, Tiểu Dực nắm tay tôi, dắt khỏi tiệm váy cưới ấy, đi chơi và ăn uống suốt cả buổi chiều.
Tôi cứ như vậy, nhìn bộ váy cưới trắng tinh rồi lại hồi tưởng về quá khứ xa xôi kia, một quá khứ không bao giờ có kết cục.
Rầm!!!
- Chị....!
Cánh cửa bị một cú đạp cực mạnh tấn công bèn lập tức bật mở. Một cô gái vận sơ mi trắng, váy xếp li đen chạy vào lớn tiếng gọi. Tôi bừng tỉnh và thoát khỏi những suy tư, ngạc nhiên hỏi:
- Đã đi du lịch về rồi sao?
Cô gái ấy với đôi mắt tròn xoe, thân hình đẫy đà sau bộ đồ lùm xùm xà vào lòng tôi nũng nịu như đứa con nít:
- Du lịch cái gì mà du lịch! Có mà chị tống cổ em đi gặp bác sĩ tâm lí ấy!
- Tốt cho em chứ tốt cho ai!
- Em nghe bác sĩ nói, do ngày trước chứng kiến ba mẹ bị ૮ɦếƭ cháy nên thần kinh bất ổn, cần điều trị tâm lý. Chuyện trước kia em cũng không nhớ gì. Chị, chị kể chi tiết cho em nha...đi mà!
Tôi bất giác thở dài nhớ lại gương mặt đáng sợ của Uông Tư cùng nỗi căm phẫn dâng lên, muốn đẩy Vi Ái Ái ra xong lại buông tay xoa đầu nó:
- Chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa! Nhắc lại sẽ chạm vào vết đau của nhiều người đấy!
Và nếu tôi đủ ích kỷ, sẽ không đem Vi Ái Ái ra khỏi trại thương điên
- Rồi mai chị lấy chồng ư?
Vi Ái Ái bật dậy khỏi lòng tôi, chạy tới nhìn bộ váy cưới lung linh dưới ánh đèn led, không khỏi suýt xoa, đưa cánh tay phải lên vuốt nhẹ:
- Ai trong đời cũng từng một lần làm cô dâu, nhưng Ái Ái nghĩ, chị Nhan sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất!
Màn đêm buông xuống tựa hồi nào, tôi đi tới tủ lạnh trong phòng, lấy ra vài lon bia mát lạnh cùng ít mực khô đã nướng hồi chiều:
- Chúng ta chỉ được phép mặc nó nếu như đã tìm được người phù hợp và để mình tin yêu trọn đời. Em biết không!
Tôi cười nhẹ, vươn tay mở cửa cho hương đêm bay vào:
- Ngồi xuống đây làm vài lon bia chia tay cuộc sống độc thân của chị nào!
- Em không biết uống bia!
- Chị cũng đâu biết uống!
Miệng tôi nói vậy, nhưng đầu thầm nghĩ, Ái Ái em tôi có khi uống được cả hầm R*ợ*u ấy. Quả thực, đã vơi nửa tủ bia, Vi Ái Ái mặt vẫn tỉnh bơ ngồi nhai mực nướng.
- Chị, em thử bộ váy cưới được không, đẹp quá, em không ngồi yên được!
Nếu là đồ Tiểu Dực mua, dĩ nhiên tôi không cho phép, nhưng là đồ của người khác, cứ thoải mái.
- Ok em! Mặc vào chị xem ai làm cô dâu đẹp hơn....
Vi Ái Ái không nói không rằng lột nguyên bộ đồ trên người xuống, bao gồm cả đồ lót. Tôi ngạc nhiên :
- Ủa, sao lột sạch sẽ vậy?
- Váy cưới có độn ng mà!
- À....!
- Đẹp không chị?
Tôi gật gù ngửa cô tu sạch lon bia trong tay. Lúc bỏ xuống, con bé đã mặc xong đồ. Tôi ngỡ ngàng nhìn nó và chợt nhận ra, đẹp y hệt mẫu váy cưới mà tôi và Tiểu Dực hồi nhỏ ngắm.
- Đẹp, rất đẹp! Y như mẫu vậy....
Vi Ái Ái ngồi thụp xuống ςướק lon bia của tôi đang bóc, ngửa cổ tu hết nửa. Xong nó chùi mép. Cứ như vậy, khô g biết tôi đã vã hết bao nhiêu bia vào bụng nữa.
- Ọe!!!
Nửa đêm tôi tỉnh dậy, bụng dạ cồn cào khiến tôi muốn nôn ói. Tôi đạp chân khiến vỏ lon rơi tung tóe. Trong đêm tôi mịt mờ, tôi quơ tay với lấy nắm cửa vội chạy xuống tầng dưới tìm thuốc uống.
- Ủa cậu Kình Niên, nửa đêm còn đến tìm tiểu thư có chuyện gì?
Kình Niên trong bộ dạng say khướt đẩy đám bảo vệ ra, lèm nhèm nói:
- Tiểu Nhan, tôi muốn gặp tiểu Nhan....
- Tiểu thư đã ngủ rồi!
- Cút!!
Kình cứ vậy lao lên tầng 4, tìm đến phòng có cô gái khiến hắn mê đắm. Cửa không khóa....may quá.
Kình Niên bước vào phòng, trong cái ánh sáng mập mờ của đèn ngủ, hắn thấy một thân hình đẫy đà trong bộ váy cưới tinh khôi đang ngả người vào thành giường. Hơi men cộng thêm bản năng của đàn ông khiến "cậu nhỏ" của hắn cứng lên.
- Tiểu...
Hắn đưa tay đóng cửa lại, tiến tới thân hình nhỏ bé kia, ôm chầm lấy từ phía sau. Hắn hôn nhẹ lên bờ vai trần ấm nóng kia, mùi cơ thể con gái khiến hắn trở lên cuồng dại, ôm trọn lấy đặt lên giường. Cho đến khi gương mặt lộ ra không phải người con gái hắn muốn, nhưng cô gái ấy quá tuyệt vời, nhất là sự mềm mại và đẫy đà đó làm hắn không ngăn nổi cảm xúc
Hôn nhẹ lên cổ một chút, âu đó trườn xuống xương quai xanh cắn nhẹ một cái. Hắn nhẹ nhàng luồn tay ra sau lưng cô gái ấy, kéo khóa xuống và rồi dùng lực thật mạnh đẩy chiếc váy xuống đến chân. Đối phương cũng rất phối hợp, chiếc áo sơ mi bị cô kéo đứt cúc, nhanh thôi, chiếc quần âu màu cà phê theo đó cũng rời khỏi khổ chủ.
Có một điều khiến Kình Niên căm hận bản thân nhất chính là hắn không tài nào khống chế được mình khi men R*ợ*u lên cao. Chẳng qua là hắn vui mừng vì mai lấy vợ rồi nên mới lỡ tay quá chén.
- A....
*** đau đớn của người con gái *** hình vạm vỡ của mình làm Kình Niên sực tỉnh ngộ...
Hắn đang làm trò quỷ quái gì đây?
૮ɦếƭ tiệt...
Kình Niên vội lùi về sau, rút vật ấy ra, dưới ánh đèn mập mờ, trên ga hồng xuất hiện vệt máu đỏ thẫm.
- Lần đầu của tôi đấy!
Kình Niên ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt hỗn độn ướt nhòe của cô ta. Hắn chợt thấy mình thật sự khốn nạn!
- Anh đừng hòng thoát tội! Tôi chưa 18 đâu.....
Tôi chưa 18
Tôi chưa 18
Tôi chưa 18
Vì câu nói này Kình Niên buộc mình bước vào cuộc hôn nhân vĩ đại, hay nói cách khác là không lối thoát.
Tôi cầm ca nước và vỉ thuốc đứng ngoài quan sát mọi chuyện diễn ra ngay từ lúc đầu, muốn vào gỡ thoát cho Vi Ái Ái nhưng bước chân khựng lại do dự, một lúc sau, đưa tay đóng cửa phòng lại, xoay người rời đi...
Suy cho cùng, tôi vẫn không thể nào bỏ được dã tâm đố kị với em gái cùng cha khác mẹ kia. Đơn giản vì, mẹ nó hại ૮ɦếƭ cả nhà tôi, đẩy tôi vào những tháng ngày địa ngục cơ cực, đã vậy còn suýt gϊếŧ ૮ɦếƭ ngoại tôi, tôi không có gì phải thông cảm cho người đàn bà đó, cũng không có đủ lòng bao dung để thật sự yêu thương nó và tha thứ cho tội ác của mẹ nó...
- Tiểu Ái, xin lỗi vì chị buộc phải đem em ra làm người thay thế. Hãy coi như em rửa tội thay mẹ em đi!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.