- Bác sĩ, cháu gái tôi...nó có sao không?
- Ủa, cháu ông từng bị tai nạn sao?
Già Louis ngạc nhiên nhìn vị bác sĩ ngồi đối diện, đôi môi nhăn nheo lại mấp máy:
- Tai..tai nạn sao?
- Phải, phía sau gáy của bệnh nhân có một vết sẹo dài. Chắc chắn là rất sâu nên mới không thể mọc tóc!
- Điều này...tôi lại không biết!
Không gian chìm vào tĩnh lặng, chỉ có chiếc đồng hồ quả lắc vẫn tích tắc kêu trên tường. Già Louis nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, ánh mắt đăm đăm:
- Vết thương này dẫn đến mất trí nhớ, phải không?
- Phải!
Bác sĩ gật đầu:
- Vết thương sâu vậy mà!
- Làm sao để lấy lại được trí nhớ?
- Ở chỗ chúng tôi có liệu trình. Nếu già đồng ý, bệnh viện sẽ tiến hành điều trị ngay!
- Được!
Lại một mùa hoa đào qua đi, để lại dưới nền đất lạnh là những cánh hoa khô héo bay lả tả. Trong vườn đào tĩnh mịch, vương một chút sương sớm, có bóng người thấp thoáng đi vào. Tiêu Ngâm đẩy xe lăn tới gốc đào to nhất, mỉm cười với người ngồi trên đó:
- Nhìn xem, hết một mùa hoa đào rồi, vậy mà chân cậu vẫn không có tiến triển gì nhỉ!
- Đến một lúc nào đó, sẽ đi lại được thôi. Ông trời sẽ không để tôi tàn phế đâu!
- Để xem...haizz, ૮ɦếƭ vì tình là cái ૮ɦếƭ điên rồ nhất!
- Cù Linh San ở dưới suối vàng mà nghe được câu này, sẽ đau lòng lắm!
- ૮ɦếƭ đi để lại yêu thương cho nhau còn đỡ hơn sống mà không thèm nhìn mặt nhau Ngân Mặc nhỉ!
Ngân Mặc sắc mặt u ám gạt phăng tay kia ra, dồn hết sức đẩy xe về gốc đào non bên cạnh. Ánh mắt tràn ngập suy tư:
- Cô ấy bỏ tôi đi, ngót cũng 2 năm rồi!
Đôi mắt anh trở nên u buồn, ánh lên trong đó là cây đào non mơn mởn và một chút hơi nước mập mờ :
- Cái giá phải trả cho cuộc chiến tàn khốc này là một người ra đi vĩnh viễn và một người biến mất hoàn toàn!
Cánh hoa khô héo lại bị gió cuốn lên không trung lượn lờ bay đưa mọi thứ trở lại với kia ức một năm về trước.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.