- Chà, nay lại gặp hôn phu của tôi đi với tình nhân như thế này, chắc đầu tôi mọc cặp sừng 9m mất!
Vi Ái Ái cười mỉa
- Cô nói linh tinh cái gì thế? Có tin bay hàm tiền đạo không?
Ngân Mặc cười nhạt, sau đó quay sang tôi:
- Em vào trước đi, anh vào sau!
Tôi gật đầu sải bước vào bàn ăn xếp cạnh bể nước, kéo ghế ngồi tạm. Thấy Ngân Mặc sắc mặt tối sầm đang nói chuyện với cô Vi Ái Ái kia.
- Nói, cô muốn gì?
Vi Ái Ái cười khẩy một cái, đưa tay vờn vờn nhành cúc cánh mối trồng trước cửa nhà hàng:
- Anh hiểu tôi muốn gì rồi đấy!
Đoạn cô ả khoanh tay trước ng, hất mặt lên:
- Quan hệ chơi bời thì tôi đồng ý. Nghiêm túc thì đừng có mơ!
- Cô nghĩ cô là ai mà muốn quản tôi?
Ngân Mặc trừng mắt nhìn Vi Ái Ái, đôi môi anh khẽ nhếch lên đầy khinh bỉ:
- Đừng tưởng đem ba cô ra là có thể uy hϊếp được tôi!
- Anh…..
Ngân Mặc đưa tay ra hiệu cho Vi Ái Ái bớt quá khích, sau đó lấy điện thoại ra, híp mắt cười:
- Có tin tôi gọi một cuộc, cảnh sát sẽ tống cổ ba cô vào ngục không?
Bây giờ thì đổi ngược lại, sự kênh kiệu ban đầu của Vi Ái Ái biến mất như thể ai rút sạch máu trong người cô ả. Vi Ái Ái run lên:
- Anh dám phản bội ba tôi?
- Bây giờ cô mới biết à?
Ngân Mặc cất điện thoại vào túi quần, ung dung nhìn cô ta. Dường như sự tức giận của Vi Ái Ái khiến anh vô cùng thõa mãn.
- Ngân Mặc, anh có còn là đàn ông nữa không? Anh dám lợi dụng tôi?
Ngân Mặc trưng ra vẻ mặt đương nhiên. Sau đó sải bước đến cạnh cô ả, ghé sát tai nói nhỏ:
- Tôi bảo rồi, động đến người của tôi, nhà cô ăn đủ!
- Anh…..
Vi Ái Ái đẩy Ngân Mặc ra, quá khích túm lấy cổ áo người đàn ông trước mặt. Lập tức bị Ngân Mặc ra. Vẻ mặt thảnh thơi dần chuyển hóa thành khối băng lạnh ở bắc cực:
- Chuyện cô đánh Nhan Nhi ở trước viện bảo tàng, tôi đã cố làm ngơ. Không ngờ cô được nước làm tới, dám cho người thích sát cô ấy. Dĩ nhiên, tôi không thể tha!
Dứt lời , Ngân Mặc phủi áo một cái, sau đó xoay lưng đi vào. Nhan Nhi đang chờ anh trong đó.
- Đứng lại!
Vi Ái Ái lớn giọng gọi Ngân Mặc. Cô ta nở nụ cười gian tà:
- Nếu Tư Đồ Tân Nhan nhớ lại trước đây anh đã từng ђàภђ ђạ cô ta thì sao nhỉ?
- Cô muốn gì?
Ngân Mặc đanh mặt lại trừng mắt nhìn Vi Ái Ái. Vi Ái Ái cười khanh khách:
- Có muốn gì đâu? Gậy lưng đập lưng ông mà! Ngân Mặc, tôi cho anh hay. Đừng tưởng anh làm chuyện ác được mà người khác lại không thể!
Vi Ái Ái cười xong bền vất xuống đất một tấm ảnh có màu đỏ:
- Nhìn xem tội ác của mình đi!
Sau đó nện gót rời đi. Ngân Mặc cau mày nhặt tấm ảnh lên, đôi mày cau chặt lại.
Trên đó là ba của Tư Đồ Tân Nhan, ông ấy đang nằm trên vũng máu.
- Nếu anh không cưới tôi, vậy thì tôi sẽ khiến Tư Đồ Tân Nhan ૮ɦếƭ không nhắm mắt!Vậy nhé...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.