- Nhan nhi, em muốn ăn gì?
- Ừm...Đồ Ý đi, em chưa được ăn bao giờ!
Ngân Mặc cười khúc khích, ôm tôi vào lòng:
- Thực ra em ăn rất nhiều rồi!
Tôi ngẩn người. Anh lại nói linh tinh nữa rồi. Gió biển hiu hiu thổi, thôi mặc tạm chiếc áo phông mỏng của Ngân Mặc. Anh thực sự rất cao nên chiếc áo vô hình chung trở thành chiếc váy.
- Không vào tắm đi!
- Lười lắm!
Ngân Mặc đưa tay kéo tôi sát lại gần. Người anh chỉ quấn chiếc khăn tắm mỏng dính, thành ra khiến tôi ngượng ngùng. Ngân mặc hít một hơi thật sâu, sau đó nói tiếp:
- Người em rất hôi!
- Em đi tắm!
Tôi ngượng chín mặt, đẩy anh ra, mau chóng lẩn vào nhà tắm. Xấu mặt, xấu mặt quá.
Nhìn Tư Đồ Tân Nhan khuất bóng sau cánh cửa nhà tắm, Ngân Mặc ngồi xuống giường ngẩn mặt ra.
- Ngân tổng, đã tìm được bác sĩ có thể trị liệu chứng mất trí nhớ của Tư Đồ tiểu thư, vị bác sĩ ấy hẹn chiều nay gặp mặt. Anh thấy sao?
Ngân Mặc đưa tay day ấn huyệt. Nên cho cô ấy điều trị và tiếp tục cuộc chiến lạnh nhạt ђàภђ ђạ nhau. Hay cứ để cô ấy quên đi và tiếp tục sống như vậy?
- Anh, lấy giúp em khăn tắm!
- Được!
Ngân Mặc đáp lại, nhấc chiếc khăn tắm lên. Anh đưa mắt nhìn chiếc ga giường nhăn nhúm, một trận cuồng nhiệt đêm qua đã xảy ra, anh muốn, cô dành sự chân thành ấy cho mình.
Ngân Mặc đứng dậy, gõ cửa phòng tắm:
- Nhan nhi!
Cô gái ấy mở cửa ra, híp mắt cười đón lấy chiếc khăn. Ngân Mặc quyết định không để cô nhớ lại nữa. Đơn giản vì, anh không muốn thấy cô ấy buồn.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.