- Tôi tưởng cô về rồi chứ ?
- Tôi đợi bạn!
Kình Niên nghiêng người, chìa tay trái ra:
- Nhảy với tôi chứ?
Tôi nhìn anh ta, sau đó nhìn xuống bàn tay kia, muốn gật đầu thì có giọng nói hơi mùi thuốc S***g chen ngang:
- Không làm phiền Kình thiếu chứ?
Tiểu Dực đi tới bên cạnh tôi, một tay ôm chặt lấy eo tôi, thản nhiên nói:
- Cô ấy là người của tôi!
Kình Niên dĩ nhiên hiểu chuyện. Anh ta gật gù cười, sau đó chỉ về phía tiểu thư đang bị bỏ rơi giữa sàn nhảy kia:
- Người của anh mà để cô ấy bơ vơ một mình như vậy à?
- Không sao đâu Kình thiếu!
Thực, tôi sắp ૮ɦếƭ ngạt với mùi thuốc S***g quanh đây rồi.
- Tư Đồ tiểu thư đã ở đây, thì đều là khách mời của Thần gia. Nào, tôi mời cô nhảy!
Sự quả quyết của Kình Niên khiến Tiểu Dực không sai địch nổi.
- Anh Kình Thương đang chờ Ngân Thiếu ở phòng sách đấy!
Tôi cứ thế được Kình Niên dắt đi trước ánh mắt khó đăm đăm của Tiểu Dực. Nhận thấy sự khó xử của tôi, Kình Niên bèn ghé tai nói nhỏ:
- Yên tâm, có tôi ở đây, Ngân Mặc không làm gì cô đâu!
Dĩ nhiên, vế trước của Kình Niên khiến tôi không bận tâm lắm. Nhưng vế sau đã làm tôi kinh ngạc. "Ngân Mặc" thì ra là tên của anh.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.