- Xong chưa?
Tiểu Dực quay người lại, tôi thất thần nhìn lên, chiếc kéo dấu sau lưng. Tại sao, cơ hội tốt như vậy tôi lại không chớp lấy? Khi nãy mũi kéo chạm áo anh, tôi đã không đủ liều lĩnh để đâm thủng tấm lưng kia.
- Đằng sau có gì à?
- Không!
Tôi lắc đầu, cố lảng sang chuyện khác :
- Đi thôi!
Ngồi vào trong xe, lúc này, tôi mới để ý kĩ khuôn mặt của tài xế Lương kia, qua gương chiếu hậu. Hình như, tôi gặp anh ta ở đâu rồi thì phải.
- Đến nơi rồi!
Tài xế chở chúng tôi đi qua một cánh đồng dài mấy cây số, phía trước mặt xuất hiện một tòa dinh thự chìm đắm trong ánh đèn vàng xa hoa, diễm lệ.
- Xuống xe!
Tiểu Dực nói:
- Không được cách xa tôi quá 2 mét!
- Nếu không thì sao?
Tôi nhìn anh đầy thách thức. Tiểu Dực lập tức đưa tay P0'p chặt lấy cằm tôi:
- Cô nên nhớ, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn!
- Ồ, xin chào Ngân thiếu!
Trong lúc tôi và Tiểu Dực đang đôi co với nhau, thì có giọng nữ vọng lại từ sau. Cả hai chúng tôi cùng nhìn.
- Mộng tiểu thư ra đây một mình thôi sao?
Tiểu Dực cau mày nhìn cô ta, khóe miệng nhếch lên thành đường cong tuyệt hảo.
- Chồng tôi đang bận xử lý vài chuyện. Mời hai người vào!
Tôi liếc nhìn cô gái họ Mộng ấy, sau đó cau mày lẽo đẽo bám theo Tiểu Dực. Họ của Tiểu Dực là họ Ngân, nhưng tôi không biết tên thật của anh là gì. Có một điều ., quan trọng. Tiểu Dực kia không thể qua khỏi đêm nay.
Để kể về độ xa hoa của bữa tiệc này, tấu sớ có lẽ dài dằng dặng.
- Đứng đây đợi tôi!
Tiểu Dực dắt tôi đi tới tượng đá điêu khắc. Sau đó có một vài ông tai to mặt lớn ra bắt chuyện nên Tiểu Dực không thể theo sát tôi .
Hay nhân lúc này. Tôi trốn?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.