“Năm con học cấp ba còn mang danh trùm trường còn gì? Xùy, lưu manh như vậy không ngờ có thể làm được cảnh sát, mẹ khinh thường con”
Phùng Dịch nhìn cô cười khổ, lắc đầu trong tuyệt vọng: “Mẹ à, đừng nói nữa”
“Hừ, là con muốn mẹ khơi gợi ra mà”, mẹ Phùng khó chịu lên tiếng.
Anh hít sâu một hơi rồi ngập ngừng lên tiếng: “Mẹ à, lỡ như bọn con sinh con thì mẹ…”
Mẹ Phùng không đợi anh nói hết câu, đã ngồi bật dậy cắt lời: “Cái gì? Yển Nguyệt mang thai rồi sao? Đợi mẹ một chút, mẹ sang đó liền, con bé có ốm nghén gì hay không? Trời ơi Phùng Dịch mẹ đã nói là hai đứa dọn về đây sống đi không chịu nghe”
“Bây giờ con bé mang thai bên đó lại không có người chăm sóc, mẹ nói bực con quá đi mất”
“Mẹ à, không phải đâu”
“Hả?”
Phùng Dịch bất đắc dĩ lên tiếng giải thích: “Không phải là vợ con mang thai.
Bọn con chỉ dự định thôi…”
Mẹ Phùng thở hồng hộc ngồi xuống giường: “Sao không chịu nói sớm hả? Mà hai đứa bây giờ chỉ mới dự định thôi á, các con bao nhiêu tuổi rồi.
Mau đi con đi chứ ở đó mà dự với chả định”
Nghe mẹ giáo huấn, đầu anh gật gật như con gà mổ thóc.
Cuối cùng không nghe thêm được nữa mà cắt ngang: “Tụi con hỏi thử, nếu sinh con mẹ có đem em bé về Phùng gia nuôi không?”
“Con nói gì vậy? Cháu nội của mẹ tất nhiên là mẹ sẽ đem về đây nuôi rồi.
Bên chỗ con có bảo mẫu à?”, mẹ Phùng ghét bỏ lên tiếng: “Nếu hai đứa muốn ở cùng con thì phải dọn về đây”
Nghe lời khẳng định chắc nịch từ mẹ, hai vợ chồng anh nhìn nhau không nhịn được mỉm cười đắc ý.
Phùng Dịch giả giọng thờ ơ đáp lại: “Được rồi, nghe mẹ vậy”
Nhìn màn hình cuộc gọi vừa tắt, anh và cô nhảy đẫn lên vui vẻ: “Yeah, tuyệt vời”
“Đúng vậy, bà xã em không cần lo lắng rồi nhé?”
Lưu Yển Nguyệt vui vẻ tràn ngập khuôn mặt, ôm chầm lấy anh: “Tất nhiên là không rồi, chuyện tốt trước mặt đây mà”
Đứa con còn nằm dưới ngón chân của chị nghe được câu này chắc tủi thân lắm nhỉ? Còn chưa sinh ra mà ba mẹ đã tính toán như vậy rồi.
[…]
Tại vùng núi phía Bắc, Lâm Bá An tay cầm ống nhòm nhìn sang hướng Tây Bắc.
Qua ống nhòm hình ảnh được phóng to lên gấp 7, 8 lần.
Những người kia ăn mặc trùm kín mặt, bên hông trang bị theo S***g lục, nếu nhìn kỹ có thể thấy được dưới bắp chân của bọn người đó còn vắt dao găm sắt nhọn.
Với điệu bộ lén lén lút lút dọc theo bìa rừng không rõ đang muốn làm việc gì.
Ngay lúc đó, nhìn thấy đội tuần tra vùng biên giới đi đến, đám người kia liền xoay người bỏ đi vào rừng trở lại.
Thấy vậy, chân mày Lâm Bá An nhíu chặt, trong lòng thầm nghi ngờ đám người kia.
Rốt cuộc những người này có phải đám tội phạm kia hay không? Nếu có vậy e là nơi này sắp gặp nguy hiểm rồi.
Phía sau lưng anh, một bóng người mảnh mai đang bước đến.
Anh quay đầu nhìn lại, gió thôi tóc bay bay che rũ trước mắt: “Sao lại đến đây?”
Diệp Lam cúi đầu, tay đan chặt vào nhau ngập ngừng.
Chân mày anh càng nhíu chặt lại, gằng giọng lên tiếng: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Cục phó Lâm, tôi… tôi muốn được theo đội đi ra ngoài tuần tra”
Lâm Bá An thở hắc ra, xua tay: “Không được, tôi ở lại đây là được rồi.
Đừng ra ngoài gây thêm phiền phức cho chúng tôi nữa”
Mấy tháng trước chọc cho Phùng Dịch quay trở về thành phố, mấy ngày trước lại gây họa cho đồng đội, cũng may là người ta bị thương không ૮ɦếƭ nhưng không thể xem là nhẹ được.
Diệp Lam nhăn mặt giải thích: “Tôi biết là anh không thích sự tồn tại của tôi nhưng tôi đến đây để làm nhiệm vụ giống mọi người.
Tôi không thể ngồi không trong khi người khác bận rộn được”
“Cô thật sự muốn làm việc hay là theo đuổi bạn trai?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.