Thiếu nữ ngại ngùng của chúng ta lúc này dùng hết sức bình sinh cấp tốc thay quần áo.
Mặc xong chiếc áo ngủ vào người, cô xoa ng thở phào một cách nhẹ nhõm.
Phùng Dịch này sao có thể lưu manh như vậy chứ
Tính đến hiện tại, bọn họ chỉ gặp nhau vẻn vạn 3- 4 lần, vậy mà người này… người này dám a a a tức ૮ɦếƭ mất thôi.
Hôm này nhất định cô phải xem lại, không thể để bản thân mình chịu thiệt thòi như vậy được
Bỗng dưng bên ngoài có tiếng gõ gõ vào tủ vang lên âm thanh “cộc cộc”.
Tiếp đến là truyền vào giọng nói trầm thấp của anh: “Em thay đồ xong chưa? Tôi muốn thay đồ”
“Đến đây”
“A a”
Cánh cửa phòng quần áo mở ra, đập vào mắt Lưu Yển Nguyệt chính là cơ bụng sáu múi của anh, bên dưới quấn khăn tắm màu trắng.
May mà cô nhanh tay che mắt, nếu không đôi mắt trong sạch này bị ô uế mất
“Anh… tại sao không mặc quần áo? Để như vậy đi ra làm gì”
“Em ngại gì chứ? Chẳng phải người bị nhìn là tôi à, vừa hay để em nhìn xem như đền bù lúc nãy”, Phùng Dịch khẽ cười đáp
Lưu Yển Nguyệt: “Anh còn dám nhắc lại à, lúc nãy có phải anh cố ý không? Phùng Dịch, em không biết anh bi3n thái như vậy đó.
Để cấp trên hay cấp dưới của anh biết được, chắc chắn sẽ rất mất mặt”
“Vậy em phải giữ bí mật giúp anh đi nhé? Chẳng phải nói muốn theo đuổi anh à”
Nghe đến đây, cô sững người, sau đó trở nên ủ rũ đi về phía giường: “Bỏ đi, anh cứ coi như lúc nãy em nói bừa, đừng nghe cũng đừng tin”
Bước chân của Phùng Dịch khựng lại, anh xoay người đen mặt, hai tay chống hông không vui: “Lưu Yển Nguyệt, ý chí quyết tâm của em đâu mất hết rồi.
Người ta theo đuổi ít nhất cũng vài ngày, đằng này em vừa tự tin 2 tiếng trước, kết quả 2 tiếng sau liền từ bỏ.
Em xem tôi là cái gì hả?”
“Thì em đã nói rồi đó, anh cứ coi như em nói bừa đi.
Đừng để vào đầu… a a”
Chưa kịp dứt câu, Phùng Dịch đi đến, đè cô xuống người, giam trong lòng ng.
Anh rũ mắt đen láy, sâu thăm thẳm dán vào gương mặt, hai tay chống hai bên đầu cô: “Em như vậy là không công bằng với tôi.
Tôi còn chưa kịp nhận được cảm giác được theo đuổi mà”
Lưu Yển Nguyệt nhăn mặt: “Cái gì mà chưa chứ? Tôi theo đuổi cũng sẽ giống như những cô gái khác theo đuổi anh thôi.
Anh cứ xem bọn họ là tôi, như vậy không phải được rồi sao?”
“Không giống”
“Có gì không giống, chẳng phải đều là phụ nữ vứt bỏ mặt mũi chạy theo lấy lòng anh sao?”
Thịch thịch thịch, tim anh bỗng dưng đập mạnh, lại có cảm giác như bị người khác Ϧóþ chặt, vừa đau, vừa khó chịu.
Chân mày kiếm nhíu chặt lại, không vui lên tiếng: “Em là vợ tôi, tất nhiên là khác với bọn họ.
Với lại em có thể theo đuổi bằng đường tắt mà”
Câu nói cuối cùng, khóe môi anh hơi nâng cao lên, nở ra một nụ cười, nói đúng hơn là nụ cười xấu xa
“Anh… anh nói gì vậy hả?”
Cô có thể biết được cái việc “đường tắt” mà anh nhắc đến là chỉ việc gì.
Nhưng mà ai đủ can đảm chứ riêng Lưu Yển Nguyệt cô thì không, tuổi đời của cô trái ngược với độ dày của da mặt.
Tuổi lớn nhưng da mặt rất mỏng nha
Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, trong đầu Phùng Dịch không thể không sinh ra ý nghĩ trêu chọc.
Bỗng cánh tay phải đang chống bên đầu cô mất đà, khiến anh ngã xuống, nằm đè lên trên người cô
Hành động bất ngờ của anh, khiến cô gái phía dưới xém chút nữa bị sức nặng đè cho tắt thở.
Lưu Yển Nguyệt vỗ vỗ cánh tay anh: “Này, Phùng Dịch anh giở trò gì vậy? Mau đứng lên đi, sắp đè ૮ɦếƭ em rồi”
Người đàn ông kia dường như chẳng có chút liêm sỉ nào, tay ôm lấy người cô không động đậy: “Chẳng phải vợ chồng người ta đều như này sao, anh có thấy người vợ nào ૮ɦếƭ vì bị đè như vậy đâu”
Lưu Yển Nguyệt vùng vẫy nhưng sức nặng người kia quá lớn không thể lay chuyển được, miệng hét lớn vào lỗ tai anh: “Vợ chồng nào như vậy chứ, anh nói em nghe xem? Rõ ràng anh cố ý ăn đậu hủ* với em”
(*) Ăn đậu hủ nghĩa là chiếm tiện nghi, hay là sàm sỡ đó
Nghe cô nói, Phùng Dịch khẽ bật cười, chống tay đứng dậy: “Thì sao? Em định làm gì tôi, dù em có kiện cũng không ai xét xử đâu”
“Anh đúng là đồ đáng ghét, hừ”
…
Mấy này trôi qua, Lưu Yển Như cũng không hề gặp mặt Phùng Dịch quá nhiều, trừ khi tối ngủ cùng giường, ăn sáng cùng nhau thì chẳng còn lần nào nữa.
Hôm nay công việc của cô cũng chẳng nhiều, hợp đồng đã ký xong ngày hôm qua, phải nói là đây sẽ là một ngày rảnh rỗi.
Nghe cô ngâm nga lời bài hát, anh ngẩn đầu nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì vui vẻ sao?”
Thấy anh hỏi thăm, Lưu Yển Nguyệt có hơi bất ngờ, không thể tin được tản băng ngàn năm này cũng biết hỏi han người khác.
Sau đó cô nhanh che đi sự ngạc nhiên trên mặt, cười cười lắc đầu: “Cũng không có gì, công việc hôm nay tương đối ít.
Nói không chừng sẽ được nghỉ ngơi sớm”
“Nếu rảnh như vậy thì trưa nay đến chỗ anh đi”
(Không phải là tự nhiên Phùng Dịch xưng anh như vậy đâu.
Tất cả đều có nguyên do đó)
Đang ăn lòng đỏ trứng, cô vừa nuốt xuống đến cổ thì nghe thấy lời của anh liền mắc nghẹn, dùng tay liên tục vỗ vào ng.
Khó khăn lắm mới nuốt xuống được, bữa sáng cũng không còn ngon miệng nữa, cô trừng mắt nhìn anh khó chịu lên tiếng: “Đến chỗ anh làm gì?”
“Đưa cơm trưa cho anh”
Phùng Dịch trưng bộ mặt buồn bã: “Đồng nghiệp nào cũng được vợ làm cơm trưa cho, thậm chí có người còn được vợ đến thăm.
Anh cũng muốn như vậy”
Cô dở khóc dở cười, gương mặt lộ ra sự chán ghét nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Được rồi”
…
“Cục trưởng, hôm nay có chuyện gì mà ngài vui như vậy hả?”
Hứa Giang Châu nhìn anh vui vẻ làm việc, nhiều lúc còn ngâm nga hát liền nhướng mày hứng thú hỏi: “Có phải đêm qua được thõa mãn rồi không?”
“Có tin tôi đạp cậu một phát không hả?”
Phùng Dịch trừng mắt: “Lo làm việc chăm chỉ đi, tôi thấy cậu dạo này rảnh rỗi quá nhỉ? Công ty phá sản rồi à?”
“Câm miệng quạ của cậu lại cho tôi”, Hứa Giang Châu quăng chiếc gối trên sô pha về phía anh, cáu kỉnh lên tiếng.
Anh nghe vậy liền nhếch môi cười khinh thường: “Đến đây có chuyện gì?”
“Chẳng phải cậu nói chừng nào tôi chuẩn bị gặp lão đối tác kia thì thông báo với cậu sao?”
“Nhanh như vậy?”
Hứa Giang Châu gật gù: “Đúng vậy, dạo này lão ta có vẻ như rất gấp rút.
Thường xuyên gọi hẹn tôi bàn về chuyện mua bán”
Phùng Dịch: “Cậu từ chối chưa”
“Vẫn chưa”
“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp người đi theo cậu”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.