Sự đời vẫn thế, mỗi người một tính.
Chu Xung và Lục Lục không thích những anh chàng tập thể hình, nhưng Khúc Thiêm Trúc lại thích, Triệu Tĩnh là niềm kiêu hãnh của cô trước mặt các bạn nữ.
Triệu Tĩnh là người rất đôn hậu, không có tâm địa; Thiêm Trúc rất ghét đàn ông xảo quyệt. Rất có thể Triệu Tĩnh ra ngoài dễ bị thua thiệt nhưng Khúc Thiêm Trúc nghĩ rằng cô chỉ cần để mắt đến là ổn cả. Điều quan trọng là Triệu Tĩnh rất chịu nghe lời cô. Thực tế, từ một năm trước họ đã chung sống như vợ chồng, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do Thiêm Trúc quyết định. Mô hình gia đình như thế khá giống bà mẹ cô và ông chú dượng; bà mẹ cô rất ghê gớm, đưc ông chồng thì luôn nghe lời bà.
Điều khiến cho Thiêm Trúc rất ngạc nhiên là, lần đầu tiên họ lên giường với nhau thì anh chàng Triệu Tĩnh lại... không thạo việc, khiến cho cả hai không thể làm gì được!
Thiêm Trúc không nén được, hỏi: "Đây là lần đầu tiên của anh à?"
Triệu Tĩnh đỏ mặt: "Ừ"
Khúc Thiêm Trúc dở khóc dở cười, xem ra, cơ bắp như anh thật vô dụng!
Rồi Triệu Tĩnh hỏi lại cô hệt như một đứa trẻ: "Em thì sao?"
Thiêm Trúc đáp: "Em không muốn trả lời cái câu hỏi này!"
Anh bèn không hỏi nữa. Sau một vài lần, chuyện quan hệ T*nh d*c của họ mới dần êm thấm. Anh chàng có thể lực rất tuyệt, luôn đem lại cho Thiêm Trúc *** vô bờ bến. Dù có những lời xì xào rằng một vài bà giàu có, tuổi đã sồn sồn rất "quan tâm chăm sóc" Triệu Tĩnh, thì Thiêm Trúc vẫn rất yên tâm về anh.
Ngày 16 tháng 11, hôm đó trời nổi gió. Khúc Thiêm Trúc vĩnh viễn không thể quên cái ngày này.
Buổi tối, câu lạc bộ của Triệu Tĩnh có cuộc họp. Thiêm Trúc ở nhà một mình, cô lên mạng, rồi mở hộp thư QQ. Có một bức thư mới gửi đến, ghi là "anh Trương" gửi. Lúc ban ngày ở quán trà, có một người đàn ông rất phong độ vào uống trà, Thiêm Trúc là người phục vụ. Cả hai trò chuyện khá nhiều. Rồi cô biết anh ta họ Trương, đang là Giám đốc một công ty nọ. Khi ra về, anh Trương muốn có tấm danh thiêm của Khúc Thiêm Trúc, cô rất ngượng nghịu vì cô không có danh thiếp. Cuối cùng cô cho anh ta số di động và số mã chat QQ. Thiêm Trúc bè mở ra xem. Không có nội dung gì, chỉ đính kèm một tấm ảnh.
Cô mở tấm ảnh. Và rùng mình. Là tấm ảnh cưới ma!
Chiếc bàn cổ, ghế bành cổ, một nam một nữ đứng ngay ngắn, nam mặc áo dài áo chẽn, nét mặt ngượng nghịu; nữ mặt áo đen váy đen, đầu tóc trang trí rất kỳ quái, bên dưới lộ ra đôi chân thon nhỏ...
Thiêm Trúc đã từng nghe nói về tấm ảnh cưới ma; rằng không nên nhìn ảnh quá lâu, kẻo cô gái trong ảnh sẽ mở mắt, ai nhìn thấy cô ta mở mắt thì người đó sẽ ૮ɦếƭ. Cô vội xóa luôn bức ảnh này.
Bên ngoài gió mạnh như bão tố, có tiếng "rầm rầm..." như pháo nổ, không rõ thứ gì đó bị gió quật đổ.
Thiêm Trúc càng nghĩ đến tấm ảnh lại càng thấy sợ, cô gọi điện cho Triệu Tĩnh, nhưng không thấy anh nghe máy. Cô thấp thỏm chờ đợi, rồi lại gọi lại, lần này thì tắt máy. Tình huống rất hiếm khi xảy ra. Cô không dám ngồi một mình trong nhà nữa, bèn mặc áo gió, vai đeo túi, ra khỏi nhà và gọi tắc-xi. Xe phóng như bay đến câu lạc bộ thể hình Mu Us Desert. Lúc này là hơn 11 giờ đêm.
Đại sảnh tầng một của câu lạc bộ vẫn sáng đèn, tầng hai thì tối om.
Cô hỏi anh bảo vệ ở cổng: "Huấn luyện viên Triệu Tĩnh có đây không anh?"
Anh ta đáp: "Chắc vẫn trong đó. Tôi chưa nhìn thấy anh ấy ra về."
Thiêm Trúc bước vào, đi khắp tầng một, không thấy Triệu Tĩnh đâu, cũng không thấy ai khác. Anh ta đi đâu rồi? Cô nhìn lên cầu thang xoáy tối om, cô đắn đo... rồi bước lên tầng hai.
Tầng hai cũng không có ai.
Cô đi ngang qua từng phòng tập, bỗng nghe thấy phía trước có tiếng động khe khẽ. Cô dừng lại lắng nghe. Hình như có gì đó đang lay động, loạt soạt, và lại có tiếng người đang thở gấp, thở mạnh... Cô bỗng cảnh giác, rồi từ từ bước lên, xác định âm thanh đó phát ra từ cảnh cửa nào. Cô nhẹ tay đẩy hé cảnh cửa. Ánh trăng hắt vào, cô nhìn thấy trên một tấm ván hình cung ưỡn cong, Triệu Tĩnh đang hì hục... bên dưới là một người phụ nữ đứng tuổi.
Thiêm Trúc sững sờ. Không một lời gào thét. Đứng đó chừng một phút, cô từ từ lùi ra. Đầu óc cô như đóng băng, không phẫn nộ, không oán hận, cũng không bi thương. Chỉ có một cảm giác - để ℓàм тìин, thì cái ghế chuyên dùng để nằm ngửa ấy là công cụ được việc nhất rồi còn gì!
Thiêm Trúc đi tắc-xi về nhà. Vào phòng ngủ, cô nằm úp mặt xuống giường khóc nức nở. Lúc này cô đã quên hẳn tấm ảnh cưới ma kia.
Chừng hơn một giờ sau thì có tiếng kẹt cửa, Triệu Tĩnh về. Cô bỗng nhận ra mình rất hận anh ta, hận thấu xương. Lúc nãy ở câu lạc bộ cô bị tê liệt hay sao? Giống như ai đó bị cắt phăng một chân, ngay tức thì sẽ không cảm thấy gì hết, lát sau mới thấy đớn đau ૮ɦếƭ ngất.
Khi Triệu Tĩnh bước vào phòng ngủ, Thiêm Trúc giả vờ đã ngủ say. Anh rón rén *** áo rồi lên nằm cạnh cô. Cô giở mình, giả vờ tỉnh giấc: "Sao về muộn thế?"
Triệu Tĩnh nhoài người sang bên hôn Thiêm Trúc. Cô ngửi thấy mùi nước hoa Chanel rất đậm, cô bỗng thấy ghê tởm.
Anh nói: "Nhiều sếp quá, họ lần lượt phát biểu, chỉ tổ mất thời gian!"
Ai nói là Triệu Tĩnh không biết nói dối? Thiêm Trúc cố nén giận, nói: "Mau ngủ đi." Triệu Tĩnh nằm xuống, không nói gì.
Nói đúng ra, Thiêm Trúc không muốn xa Triệu Tĩnh. Tuy cô rất thích đàn ông lãng mạn, Triệu Tĩnh lại là cung Ma Kết rất không lãng mạn nhưng anh lại rất thích hợp để làm người chồng. Cô quyết định sẽ không bao giờ "vạch trần" vụ này nhưng một dịp nào đó thích hợp sẽ trả thù anh ta một vố thật đau. Cô rất ghét đàn ông xảo quyệt lắt léo, nguyên nhân chính là cô không thể chấp nhận sự phản bội.
Sự trả thù ra sao? Mình sẽ yêu một gã rất đặc sắc, mình sẽ đi tòm tem, bắt gã phải nếm trải mùi vị của việc bị cắm sừng. Không, mình nên tìm một gã rẻ rách nhất, rồi sẽ Ng*ai t*nh thật nhiều lần, thế mới gọi là độc. Mà không, làm thế thì mình quá thiệt thòi. Mình sẽ từ từ nghĩ sau. Trả thù, có bao giờ là muộn đâu?
Hôm sau, trước khi cả hai người đi làm, Khúc Thiêm Trúc đã bình tĩnh trở lại rất nhiều, cô nhắc đến tấm ảnh cưới ma. Triệu Tĩnh nói: "Lần sau, nếu là thư lạ thì không nên xem làm gì."
Tối ngày 19 tháng 11, Triệu Tĩnh gửi tin nhắn rằng phải ở lại họp không về được. Thiêm Trúc sinh nghi. Cô một tuần làm ca ngày, một tuần làm ca tối, tại sao Triệu Tĩnh toàn bận việc ngoài giờ vào tuần cô làm ca ngày, là quy luật gì đây? Chỗ cô làm và câu lạc bộ của anh rất gần nhau, cô ngờ rằng anh sợ cô bất chợt đột kích.
Cô ngồi trước máy tính, vừa lên mạng vừa ngẫm nghĩ: có nên đi xem thực ra anh đang làm gì? Nếu nhìn thấy thì mình sẽ thế nào? Cô không muốn làm ầm ĩ tại trận, thế thì chỉ có thể ngấm ngầm uất ức...
Cô không vào hộp thư, sợ lại nhìn thấy tấm ảnh cưới ma; cô mở game "Hôn lén nơi công sở" để chơi. Bỗng có tín hiệu tin nhắn máy di động, cô ngỡ là Triệu Tĩnh nhắn tin, cầm máy lên nhìn, thì ra là một tin nhắn thông thường. Khỏi cần nghĩ ngợi, cô mở xem luôn và choáng váng! Lại là tấm ảnh cưới ma! Cô xóa luôn. Tâm trạng cô bỗng u ám tột cùng.
Gã này là ai? Gã không chỉ biết email của cô mà còn biết số di động của cô nữa. Tại sao gã không ngớt gửi tấm ảnh khốn kiếp ấy cho cô? Lẽ nào có ẩn ý gì chăng? Cô thấy sợ. Lúc này cô rất mong Triệu Tĩnh ở bên mình. Lúc đầu cô trở thành bạn gái của anh cũng vì cơ bắp của người tập thể hình khiến cô có cảm giác an toàn.
Cô gọi điện cho Triệu Tĩnh, phải vài hồi chuông mới thấy anh nghe máy.
"Bao giờ thì anh về?"
Giọng Triệu Tĩnh rất khẽ: "Chưa họp xong. Cứ chờ anh. Cưng à!"
Kết thúc cuộc gọi, Thiêm Trúc nhìn xung quanh. Phòng này mới tân trang, sơn vôi rất sáng sủa, hai người chuẩn bị làm phòng tân hôn, đồ đạc cũng mới mua. Cô càng nhìn càng cảm thấy nơi này thật xa lạ và rất chống trải. Cô đứng lên mặc áo, khoác túi, lại đi đến câu lạc bộ Mu Us Desert.
Lúc này đã 10 giờ 30 phút tối. Vừa bước vào đại sảnh tầng một câu lạc bộ, cô đã nghe thấy ở phòng họp có tiếng ồn. Cô lặng lẽ bước đến, nhìn qua khe cửa, đúng là mọi người đang họp.
Cô ra khỏi câu lạc bộ, đi đi lại lại, chờ Triệu Tĩnh ra.
Hơn mười phút sau, tan họp, các nhân viên lục tục ra về. Triệu Tĩnh nhìn thấy Thiêm Trúc, anh hơi ngạc nhiên: "Sao em lại ở đây?"
"Em lại nhận được tấm ảnh cưới ma, sợ gần ૮ɦếƭ! Em không dám ngồi nhà một mình nên chạy đến đây..."
"Thế thì em đưa email của hắn vào diện thư rác đi."
"Lần này hắn gửi ảnh vào di động của em."
"Em đưa số máy của hắn vào danh sách chặn cuộc gọi."
"Không ăn thua đâu. Em cảm thấy có một đôi mắt ẩn nấp ngay trong nhà chúng ta..."
Triệu Tĩnh bỗng nghĩ ra điều gì đó, nói: "Em đưa anh số di động của hắn, anh sẽ gọi cho hắn."
"Em đã xóa mất rồi."
"Lần sau đừng xóa, anh sẽ hẹn hắn ra, nện cho hắn mọt trận."
"Anh chỉ biết đấm đá à? Nên nghĩ cách gì đó đi!"
"Thế thì... mai anh sẽ mua cho em sim mới, vứt sim cũ đi!"
Tối ngày 22 tháng 1, trời lại nổi gió to, câu lạc bộ của Triệu Tĩnh lại có cuộc họp, anh không thể về, nhà chỉ có một mình Khúc Thiêm Trúc. Chắc hôm nay sẽ không bị gửi ảnh cưới ma nữa. Cô đã làm động tác chặn email, di động cũng đã thay số mới, gã kia sẽ không thể bám riết cô nữa. Thiêm Trúc thấy nhẹ cả mình, cô dồn sức chú ý vào Triệu Tĩnh, liệu hôm nay anh có nói dối không?
Ngoài cửa có tiếng bước chân. Anh đã về? Cô lắng nghe, và bước xuống cầu thang thật nhẹ chân, rồi dừng lại trước cửa ra vào. Do dự. Người này là ai? Tim cô đập thình thịch.
Lúc này là 22 giờ 51 phút.
Ngoài cửa không có động tĩnh gì. Hình như người ấy đã biến mất. Thiêm Trúc rón rén bước đến cửa, nhìn qua mắt thần lắp ở cửa chống trộm. Đèn hành lang vẫn sáng, nhưng cô không nhìn thấy căn hộ đối diện, hình như giữa chừng bị cái gì đó chư khuất. Là cái gì nhỉ? Nó giống như hai cái răng nanh choãi ra hai bên! Cô biết đó không phải là răng nanh mà là một phần của vật gì đó, to bằng cái mắt thần, cái vật ấy quá lớn, nó đang từ trên cao từ từ hạ xuống dưới! Tiếp đó cô nhìn thấy một hình vẽ ba màu đen, trắng, hồng, và hai cái đuôi sam màu đỏ thắm, cuối cùng, cô bỗng nhìn thấy một cái mặt tô màu, một bông hoa đen!
Thiêm Trúc kêu lên và chạy ào vào phòng ngủ. Tấm ảnh cưới ma được đưa đến tận cửa nhà cô! Hai cái "răng nanh" thực ra là đôi bàn chân cô gái, hình vẽ đen trắng hồng là cái váy của cô ta, hai cái đuôi sam đỏ thắm là cái dải lụa buông trước ng cô ta.
Ngoài cửa im lìm như cõi ૮ɦếƭ. Thiêm Trúc tì tay vào tường đi từng bước vào phòng khách, cô run rẩy cầm di động lên gọi cho Triệu Tĩnh. Anh lại tắt máy! Không biết trông cậy vào đâu nữa, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa chống trộm. Có ai đó bước vào tòa nhà này, mở cửa hành lang rất mạnh, sau đó rảo bước đi lên. Bước chân người ấy rất đường hoàng, chắc là một người sống ở chính tòa nhà này. Tiếng bước chân ngoài đó lại chậm rãi bước xuống. Thiêm Trúc đang mong người bước lên ấy là Triệu Tĩnh, nhưng người ấy vẫn tiếp tục đi xuống. Cô lại chờ đợi hồi lâu, không nghe thấy bước chân của ai ngoài kia nữa. Cô lại gọi cho Triệu Tĩnh, vẫn tắt máy. Lúc này là 23 giờ 06 phút.
Cô khoác túi lên vai, bước ra cửa, nhòm qua mắt thần nhìn ra bên ngoài. Lần này cô nhìn thấy cửa căn hộ đối diện. Cũng tức là, kẻ giơ tấm ảnh cưới ma cho cô xem đã đi khỏi đây. Thiêm Trúc bước ra, xuống cầu thang, định đi tìm Triệu Tĩnh.
Ra khỏi khu chung cư, Thiêm Trúc nhìn thấy góc đường có một người mù đeo kính râm, chống gậy trúc, đang đi ngược chiều gió trông rất chật vật. Ông ta mặc chiếc áo gió màu xanh, có vẻ phong phanh giữa trời gió lạnh.
Thiêm Trúc nhìn hai bên, không có chiếc tắc-xi nào, cô bồn chồn lo lắng. Khi người mù ấy đi qua trước mặt cô thì dừng lại, hình như cảm nhận được cô đang đứng đây. Rồi ông ta ngoảnh về phía cô, nói: "Cô ơi, cô đang chờ anh ấy à?" Giọng người mù nghe là lạ. Bản năng phụ nữ khiến Thiêm Trúc cảnh giác, cô im lặng. Người mù lại nói, có vẻ bí hiểm: "Ba chục năm sau soi gương, cô sẽ nhìn thấy Từ nương..." Thiêm Trúc ngớ ra, nghĩ bụng có lẽ ông ta là một người điên. Cô ngoảnh nhìn về phía cổng khu chung cư, có anh bảo vệ đang đứng ở đó nhìn về phía họ, cô thấy hơi yên tâm. Người mù không thấy cô nói gì, lắc đầu rồi tiếp tục bước đi ngược chiều gió, Thiêm Trúc lại đứng chờ xe tắc-xi. Vẫn không có. Cô gọi điện cho Triệu Tĩnh, anh vẫn tắt máy, cô cất di động đi rồi ngoảnh nhìn người mù. Ông ta đã đi xa... và, đúng lúc này cô bất chợt nhận ra một điều: câu nói cuối cùng của người mù đầy ẩn ý. Soi gương! Ám chỉ Triệu Tĩnh[1] hay sao? Ông ta còn nói đến Từ nương, Từ nương còn là đại từ chỉ bà già. Phải chăng ý ông ta là, tối nay Triệu Tĩnh sẽ dan díu với một bà đứng tuổi? Tuy nhiên, bản thân câu nói này cũng có logic của nó: ba chục năm nữa soi gương, thì cô đã là một bà già...
[1] Từ soi gương và Triệu Tĩnh đồng âm.
Một chiếc tắc-xi chạy qua, Thiêm Trúc giơ tay vẫn, xe không bật đèn hiệu "xe đang trống", nhưng nó vẫn dừng lại bên cô. Rồi Triệu Tĩnh chui ra, anh nói: "Thiêm Trúc, em đứng đây làm gì?"
Cô nói: "Em đang định đi tìm anh." Triệu Tĩnh bước lại thân mật choàng vai cô: "Vài sếp ham rượu, chuyện mãi không dứt, mệt mỏi quá. Nào, ta về thôi!"
Thiêm Trúc không ngửi thấy mùi rượu, mà chỉ thấy mùi nước hoa Chanel rất đậm.
Cô không "truy kích", cũng không nhắc đến tấm ảnh cưới ma, cô đã quyết định từ nay một mình cô sẽ đối phó tất cả mọi chuyện. Gió càng mạnh hơn, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, nó: "Anh phải mặc áo len vào!" Triệu Tĩnh nói: "Anh vâm như thế này, dù nhảy xuống hố băng bơi lặn cũng không sao hết! Em ạ, hôm nay lãnh đạo biểu dương anh vì tháng này khách hàng phản ánh về anh rất tốt..."
Thiêm Trúc không bận tâm, việc duy nhất khiến cô nghĩ đến là... tối nay cô vừa gặp một vị thần nhân
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.