Diệp Kình đã thảo luận xong với thầy thuốc về chuyện của Diệp Triển Hạo rồi mà vẫn chưa thấy Nhạc Tư Trà quay về, anh đành đứng dậy chào rồi ra vườn hoa tìm cậu.
Khi Diệp Kình tìm thấy cậu thì anh lại nhìn thấy Nhạc Tư Trà đang cùng cô bé lạc đường ở buổi triển lãm Manga kia chơi đùa.
Anh chầm chậm bước tới, Nhạc Tư Trà không nhận ra nhưng tiểu Niếp đã thấy anh. Rõ ràng là cô bé vẫn còn nhớ mặt Diệp Kình.
Tiểu Niếp kéo kéo Nhạc Tư Trà, chỉ chỉ Diệp Kình “Anh, anh đẹp trai cũng tới kìa!”
Nhạc Tư Trà quay lại, DIệp Kình đã tới trước mặt cậu.
“Mọi người nói chuyện xong rồi?”
“Ừ.”
“Anh đẹp trai~” cô bé lễ phép chào.
“Ha ha, gần đây có khỏe không?” Diệp Kình xoa xoa đầu cô bé, cười.
“Vâng, em khỏe lên rồi, bệnh của tiểu Niếp cũng hết rồi! Đúng không mẹ?”
“Đúng thế, không biết tôi nên gọi cậu thế nào?” Mục Hinh lại gần, ánh mắt lo lắng nhìn Diệp Kình, cô cảm thấy chàng trai này có chút quen.
“Chào chị, lần trước tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi là Diệp Kình.” Diệp Kình mỉm cười, tự giới thiệu.
“Diệp Kình…..” Mục Hinh cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra được người này là ai, đành nói “Chào em, chị là Mục Hinh, mẹ của tiểu Niếp, lần trước may nhờ có hai em.”
“Không sao, chỉ là chút việc nhở.” Diệp Kình mỉm cười trả lời rồi quay sang nói với Nhạc Tư Trà “Chẳng phải chiều nay em có tiết sao? Chúng ta về thôi!”
“Ừm, vậy…Mục tỷ, bọn em về trước.” Nhạc Tư Trà chào tạm biệt.
“Anh phải đi rồi sao?” Tiểu Niếp quấn lấy cậu, quyến luyến.
“Hôm nay anh phải đi học, lần sau lại cùng em chơi được không?” Nhạc Tư Trà xoa đầu bé.
“Được, anh nhớ quay lại cùng chơi với tiểu Niếp nha!”
“Ừm.” Nhạc Tư Trà gật đầu, cùng Diệp Kình rời bệnh viện.
Bước khỏi cánh cổng bệnh viện, Nhạc Tư Trà mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao mà căng thẳng thế?” Diệp Kình dừng bước, hỏi.
“Thiếu chút bị phát hiện.” Cậu kể lại chuyện hồi nãy.
“Em mềm lòng quá nên mới có chuyện ấy xảy ra.” Diệp Kình nửa trách cứ nửa không biết làm sao nói.
“Đâu thể thấy ૮ɦếƭ không cứu chứ!” Nhạc Tư Trà có chút giận, dù hối hận nhưng dù quay trở lại lúc ấy, cậu vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.
“Ha ha, nhưng đó cũng là ưu điểm của em.” Giọng điệu Diệp Kình thay đổi, có chút yêu thương xoa xoa mái tóc đen nhánh của Nhạc Tư Trà “Em cứ thế là tốt rồi.” Khó khăn gì cứ để anh giải quyết! Nhạc Tư Trà không nhìn thấy ánh mắt Diệp Kình chợt trở nên lạnh lùng.
“Ừm.” Nhạc Tư Trà đỏ mặt, cũng không thèm để ý động tác của Diệp Kình như đang dỗ trẻ con.
Mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Hôm nay, sau khi học về, Nhạc Tư Trà thấy cha mẹ tiểu Niếp đang đứng chờ cậu trước cửa, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên.
“Tiểu Nhạc, đây là chồng chị, Kiều Trăn, đây là bác sĩ phụ trách tiểu Niếp – Lam Kiền.” Mục Hinh giới thiệu “Bọn chị có thể nói chuyện với em được không?”
“Em còn phải đi học…” Nhạc Tư Trà từ chối theo trực giác.
“Bọn chị đã hỏi qua lịch học của em rồi mới đến.” Mục Hinh mỉm cười.
Rõ ràng bọn họ có chuẩn bị từ trước.
Nhạc Tư Trà đành phải cho họ vào nhà nói chuyện.
Khi cậu pha trà mới khách xong, vừa ngồi xuống, phía bên kia liền lên tiếng.
“Cậu Nhạc, chắc cậu cũng đoán được hôm nay chúng tôi đến về việc gì. Tôi cũng đi thẳng vào vấn đề. Chúng tôi muốn nhờ cậu cứu tiểu Niếp.” Kiều Trăn có khuôn mặt chữ điền kiên nghị, chỉ thoáng qua đã biết là nam tử hán, mà lời nói của ông cũng như vẻ ngoài ấy, trực tiếp, không quanh co lòng vòng.
Nhạc Tư Trà không ngờ họ lại nói thẳng như vậy “Ừm…tiểu Niếp làm sao ạ?”
Ba người thoáng nhìn nhau, cuối cùng là Lam Kiêu đáp lời.
“Để tôi nói đi, tế bào ung thư của tiểu Niếp đang dần dần biến mất, chúng tôi vẫn tưởng cô bé sẽ khỏe hẳn nhưng lần kiểm tra mới nhất cho thấy tế bào ung thư đã chấm dứt việc biến mất, thậm chí bắt đầu ảnh hưởng tới các tế bào khỏe mạnh khác. Chỉ sợ, không bao lâu nữa, cô bé sẽ…..” Lam Kiều không nói rõ sẽ sao, nhưng vẻ mặt lo lắng của ông khiến người ta không yên.
“Sao lại thế?” Nhạc Tư Trà thực ngạc nhiên, căn cứ vào thông tin cậu nhận được từ không gian gần đây, số nước âm dương cậu cho tiểu Niếp hoàn toàn có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé.
“Lọ nước thần kỳ kia là của cậu đúng không?” Lam Kiền hỏi.
Nhạc Tư Trà không nói gì, ý bảo ông nói tiếp.
Lần này người nói là Mục Hinh “Vốn chai nước ấy chị định ném,” cô nhìn Nhạc Tư Trà cười xin lỗi “nhưng tiểu Niếp nhất quyết không chịu nên đành theo con bé. Sao đó mỗi ngày con bé lại uống một chén, bệnh cũng khá dần lên, hơn nữa một bệnh nhân chơi thân với con bé cũng dần hồi phục, bọn chị không hiểu vì sao – ban đầu chị cũng không chú ý loại nước ấy lại thần kỳ tới thế – bởi vì tình trạng của tiểu Niếp đúng là……Đương nhiên,” Mục Hinh nhớ lại lời nói của tiểu Niếp khi được đi học lại ‘anh trai đúng là Ảo thuật gia, đúng là có thể chữa cho tiểu Niếp’ “Con bé không chịu nói cho bọn chị, vậy nên chúng ta mới hỏi người bệnh kia. Cậu bé nói rằng tiểu Niếp cho cậu bé uống nước của một vị Ảo thuật gia, vậy nên chúng ta cầm nó đi xét nghiệm, nhưng tiếc là không phân tích được thành phần.” Nhớ tới loại vật chất chưa ai phát hiện ra ấy, đôi mắt Lam Kiền chợt trở nên cuồng nhiệt.
Giờ thì Nhạc Tư Trà đã hiểu vì sao tiểu Niếp chưa khỏi hẳn, gương mặt cậu thả lỏng xuống “Vì sao không cho cô bé thay cốt tủy? Bằng khả năng của mọi người, chắc hẳn không khó tìm được cốt tủy thích hợp chứ?”
“Nhóm máu của tiểu Niếp là Lutheran, tỉ lệ của nhóm máu này vô cùng nhỏ. Tôi cũng không tìm được cốt tủy hích hợp.” Nhóm máu Lutheran – nhóm máu còn hiếm hơn cả Rh. Kiều Trăn vẫn luôn canh cánh vì không thể chữa được bệnh cho con gái.
“…” Nhạc Tư Trà yên lặng. Cậu không biết có nên đồng ý hay không. Cậu rất quý tiểu Niếp, nhưng…..
“Chỉ cần cậu có thể cứu con bé, dù là điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý.” Kiều Trăn vô cùng khẩn thiết, Nhạc Tư Trà chợt cảm thấy xao động.
“Bọn chị biết việc này là làm khó em, nhưng làm mẹ, chị cầu em hãy cứu lấy tiểu Niếp.” Mục Hinh cầu xin, vẻ mặt đau thương, đấy là đứa con gái cô mang nặng đẻ đau mười tháng, lại ngoan ngoãn đáng yêu, làm sao có thể khiến con bé ૮ɦếƭ trong đau đớn!!!
Lời cầu xin của Mục Hinh khiến Nhạc Tư Trà càng dao động. Cậu nhớ tới mẹ mình…..
Cuối cùng cậu quyết định giúp họ.
“….Mọi người đợi.” Cậu bảo mấy người ngồi đấy, quay lại phòng lấy ra một lọ nước âm dương.
Khi thấy Nhạc Tư Trà mang nước âm dương ra, ba ngườu vô cùng kích động.
“Hi vọng mọi người có thể giúp tôi giữ bí mật. Tôi không muốn người khác biết việc này.”
“Chúng tôi nhất định sẽ không nói.” Vợ chồng hai người vội vã đồng ý. Kiều Trăn cẩn thận cầm lấy chai nước, đó là mạng sống của con gái ông!
Nhạc Tư Trà nhìn về phía Lam Kiền, ánh mắt ông đăm đăm nhìn vào nước âm dương khiến cậu bất an.
Thấy Nhạc Tư Trà nhìn mình, ông cũng bình tĩnh lại, gật đầu “Tôi cũng thế.”
Ba người kia rời đi, Nhạc Tư Trà thả ra Miêu Miêu là Art, thu người trên sofa, ôm chúng.
Khi Diệp Kình về, thấy cảnh đấy liền buông túi đồ trong tay xuống, kéo Art ra, ôm lấy Nhạc Tư Trà.
Art không thích nhưng không dám ho he gì, đành ghé vào chân Nhạc Tư Trà, nó biết chủ mình đang không vui, cứ để tên chán ghét này an ủi cũng tốt.
“Sao thế?”
“Cha mẹ tiểu Niếp tới.” Nhạc Tư Trà ôm lấy anh, chôn mặt vào lòng anh.
“Họ tới làm gì?” Diệp Kình chợt lạnh mặt, ánh mắt nheo lại, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng. Vậy nên Nhạc Tư Trà không nhận thấy sự biến hóa của anh.
“Họ nói bệnh tiểu Niếp chưa tốt, muốn em cứu cô bé.”
“Em đồng ý.” Không phải hỏi mà là khẳng định, nếu không đồng ý cũng không phải là cậu.
“Vâng.” Nhạc Tư Trà lại cọ cọ anh.
“Không muốn cứu cô bé?”
“Em muốn.”
“Vậy còn lo lắng gì?”
Nhạc Tư Trà kể chuyện tiểu Niếp dùng nước âm dương cứu người.
“…Tiểu Niếp đều đem thứ có thể cứu mạng mình chia sẻ cho người khác, em có phải rất ích kỷ không?” Đây là điều khiến cậu vướng mắc.
“Tiểu Niếp còn nhỏ, cô bé chưa hiểu thế nào là mạng sống, có lẽ chờ cô bé lớn lên, cô bé sẽ không làm như thế. Còn em không phải thánh nhân, không có nghĩa vụ cứu vớt người khác.” Diệp Kình không đồng tình.
“Nhưng rõ ràng em có thể giúp họ, nếu..” Nhạc Tư Trà có chút kích động.
Diệp Kình kéo cậu ra khỏi lòng mình, thấy nước mắt cậu chảy xuống, chợt ngây người. Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu khóc. ( lúc xxoo không tính)
Một lúc sau, anh mới đưa tay lau đi nước mắt của cậu “Nhớ tới cha mẹ em?”
“Nếu em có được không gian sớm hơn thì tốt rồi….” Phải chăng khi ấy cậu có thể cứ hai người ấy? Cậu nhớ tới đêm đó, cậu chỉ có thể ngồi đợi đến khi ánh đèn phòng giải phẫu tối đi, chờ đợi tin tức tốt, nhưng cuối cùng cha mẹ cậu vẫn không được cứu, bị đưa vào nhà xác.
“Đừng nghĩ nữa.” Diệp Kình cố gắng khiến cậu không nghĩ tới chuyện đó nữa “Không gian của em không phải nói có là có, đừng tự trách.” Anh hôn lên mi mắt cậu, dịu dàng nói “Người đi cùng cha mẹ tiểu Niếp là ai thế?” trên bàn có bốn ly trà, vậy khách tới không chỉ hai người.
Nụ hôn nhẹ nhàng cùng câu hỏi của Diệp Kình khiến sự chú ý của cậu thay đổi “Bác sĩ phụ trách chính của tiểu Niếp, ông ta…..” nhớ tới người kia, Nhạc Tư Trà nhíu mày.
“Ông ta làm sao?” Diệp Kình thấy cậu đã bình tĩnh, tiếp tục ràm rỡ.
“Không biết, cảm giác…không tốt….cảm thấy bất an….” Nhạc Tư Trà ngoan ngoãn kệ cho Diệp Kình thân thiết, cậu đã thói quen, nếu có ngày anh không thế cậu mới không quen.
“Không sao, anh sẽ tìm người điều tra, nếu ông ta có vấn đề, anh sẽ giải quyết.”
“Vâng.” Nhạc Tư Trà yên tâm, ôm lấy Diệp Kình, tặng anh một nụ hôn sâu.
“Tối có tiết sao?”
“Không….”
“Vậy đợi đến tối hẵng ăn cơm nha~”
“Vâng…”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.