Chương 18

Cuộc Hôn Nhân Chết

Mai Sương 08/08/2024 09:16:00

Cậu Đạt có gọi cho Quân ba cuộc, nhưng anh không bắt máy. Không phải vì anh giận cậu, mà anh sợ cậu sẽ lại nói những lời khiến anh phải thay đổi. Rất nhiều lần trong cuộc đời, khi phân vân giữa làm và không làm, thì cậu đã quyết định hộ anh. Lúc nào cậu cũng sẽ khuyên anh nên làm điều đó. Cái điều mà anh biết sau này mỗi lần nghĩ lại nó sẽ khiến anh day dứt.
Nhưng Quân luôn nghe lời cậu, bởi cậu là người duy nhất coi trọng anh. Cậu không bao giờ cho rằng anh là một kẻ kém cỏi. Trong mắt cậu, anh luôn làm được điều mà anh nghĩ rằng không thể.
Quân đặt điện thoại xuống, cởi cúc áo và nhìn mình trong gương. Anh vừa trở về sau một chuyến đi dài, căn nhà lại trở nên trống trải. Anh còn nhớ khi Nguyệt ở đây, trong bếp lúc nào cũng bận rộn nấu nướng. Có lẽ anh nên quen dần với việc này.
Thuý không có ở nhà, mẹ thì đang ở bệnh viện, giúp việc cũng đang ở đó chăm sóc bà. Căn nhà giờ chỉ có một mình anh, không có một âm thanh cuộc sống nào. Suốt nhiều năm qua, Quân chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để công ty được lớn mạnh. Anh luôn lo lắng mình sẽ khiến cho nó lụn bại. Anh đã đánh đổi cả lương tâm của mình để làm điều đó.
Còn nhớ cái ngày anh xông vào phòng của Hoàn để đưa Hoàn ra bìa rừng, anh đã tự đâm mình. Như đó là một sự hy sinh. Cậu Đạt muốn anh phải dứt khoát hơn, nếu như anh muốn loại bỏ em trai mình thì phải làm đến cùng. Tiền bạc có thể mua đứt tất cả, mạng sống cũng không ngoại lệ.
Đến bây giờ thì anh phải suy nghĩ lại. Liệu anh có lạc lối? Anh nên đầu thú? Anh không biết nữa. Sự dằn vặt trong anh càng ngày càng lớn mạnh. Balzac nói đúng: “Đằng sau một khối tài sản kếch xù là những tội ác.”
- Sao anh không bật đèn lên?
Thuý đã về nhà tự khi nào, cô nhìn thấy Quân đang gục mặt ngồi trên giường. Cúc áo đã cởi nhưng anh chưa kịp thay quần áo. Hình như một suy nghĩ nào đó đã len vào đầu khiến cho anh phải ngưng trệ mọi hoạt động bình thường và quay cuồng với nó.
- Sao tối qua em không nghe điện thoại của anh? - Quân hỏi.
Thuý liếc Quân, cô có nên nói cho anh biết cô đã ngủ ở nhà Huy? Cô tò mò không biết anh có nổi trận lôi đình? Cái vẻ mệt mỏi này của anh là sao? Có khi anh tỏ tình với Nguyệt và bị cô từ chối! Chỉ nghĩ đến đó thôi, những bình lặng trong Thuý lại bị phá bỏ. ૮ɦếƭ tiệt thật, tại sao cô lại dễ xúc động đến vậy. Cô luôn muốn kìm nén sự ghen tuông lại, nhưng điều ấy quá khó. Chúng ta không thể nào khống chế được những cảm xúc tiêu cực dù các chuyên gia cứ nói ra rả muôn ngàn cách. Nếu có thể làm được thì đã chẳng sinh ra bệnh trầm cảm.
- Em đã ở nhà bạn.
- Em cũng có bạn sao?
- Anh đang cố công kích em đấy à?
Những cuộc nói chuyện như thế này vẫn diễn ra giữa hai người. Anh lỗ mãng còn cô thì dễ dàng nóng giận.
- Được rồi, lại đây nào. - Quân vẫy tay.
Thuý đề phòng trước cử chỉ đó của anh. Thật nực cười khi cô lại phải đề phòng với chồng mình.
- Anh chỉ muốn ôm em.
Sóng lòng Thuý hơi chênh chao, như thể có bàn tay đang lả lướt khuấy động. Anh chưa bao giờ nhẹ nhàng và tình cảm đến thế. Rốt cộc anh sao vậy?
Thuý chầm chậm bước lại, cô ngồi xuống bên cạnh anh và đặt tay lên vai anh. Đôi khi cô thấy thương anh vô hạn, bởi vì anh cô đơn trong sự độc đoán của bản thân mình. Nếu như anh thả lòng ra, suy nghĩ đơn giản thì sẽ tốt hơn.
Quân kéo Thuý vào lòng, hạnh động mạnh bạo như chính con người anh. Thuý hốt hoảng, cô không hiểu được điều gì đã khiến anh trở nên như vậy. Anh chưa bao giờ chủ động đến thế. Cô thậm chí còn chẳng nhớ lần gần nhất hai người *** là khi nào.
- Em buồn lắm phải không? - Quân hỏi - Rằng anh luôn lạnh lùng với em?
- Đúng.
- Anh xin lỗi! Thật lòng đấy.
Thuý im lặng, cô không biết phải nói sao. Nếu anh cứ thô lỗ như bình thường thì chắc cô còn nói lại được. Nhưng giờ đây, anh dịu dàng thế này cô không quen. Anh dường như không giống anh.
Cuối cùng không nhịn được, cô đành hỏi:
- Sao thế Quân?
Quân lắc đầu, anh không định nói. Anh chưa quen chia sẻ với cô. Sự dịu dàng này của anh là giới hạn rồi. Cô không nên biết vì sao, cô chỉ nên đón nhận thôi.
- Anh có yêu em không?
Thuý biết câu trả lời của anh sẽ là “không”. Nhưng cô vẫn hỏi thế. Phụ nữ nhiều khi thông minh đến mức muốn giả ngốc. Rằng nếu anh không yêu cô, nhưng cô lại yêu anh, thì dù anh nói dối là “có” cô cũng chấp nhận tin. Hạnh phúc ảo nhiều khi cũng khiến Thuý mãn nguyện.
- Anh muốn yêu em. Trong thời gian tới.
Quả thực thì câu nói này không đúng với những gì cô nghĩ, nhưng nó khiến cô vui. Anh nói vậy tức là anh đã cho cuộc hôn nhân này một cơ hội. Không biết lý do gì mà anh lại thế này, nhưng Thuý không cần quan tâm nữa. Cô bắt đầu cảm thấy mình nên tin tưởng anh nhiều hơn là nghi ngờ. Anh chưa bao giờ phản bội cô, anh chỉ là không yêu cô thôi. Khi không có tình cảm, người ta sẽ lạnh nhạt. Cô còn mong chờ gì hơn ở anh? Một soái ca như trong tiểu thuyết ngôn tình.
- Chúng mình…có thể đón con về nhà được không? Nó luôn nhớ anh.
- Được.
- Anh nói thật chứ?
Quân lau giọt nước mắt lấp lánh trên má Thuý, anh vỗ nhẹ lưng cô:
- Chúng ta sẽ là một gia đình. Anh sẽ nói chuyện này với mẹ.
Thuý đột nhiên khóc nức nở, cô ích kỷ không muốn nói ra chuyện cô đã ngủ ở nhà Huy. Thế đấy, cô luôn muốn moi móc những hoạt động bí mật của anh, nhưng giờ đến lượt cô, thì cô lại không muốn nó bị lộ. Thôi vậy, coi như là hoà đi. Anh có bí mật, còn cô cũng vậy. Mọi thứ ở quá khứ thì nên khép lại, từ đây, một trang mới sẽ được mở ra.

Nguyệt gặp bà mối vào ngày 49 mẹ. Trông bà tà có vẻ sợ hãi quá đỗi, nhưng Nguyệt không đoán được vì sao. Thật ra cô cũng không còn tâm trí để ý đến bà ta nữa. Những chuyện cũ giờ đây không còn khiến cô xao động.
- Cô có vẻ bận rộn!
Bà mối bước đến nói. Khi ấy, bà thấy Hoàn đã sang một bàn khác tiếp khách. Vì là ở quê, cho nên cỗ bàn hiếu hỉ là một thủ tục rồi. Cô với Hoàn cố gắng lo mười mâm cỗ, mới vài người hàng xóm thân thiết sang.
Nguyệt cười:
- Vâng, cũng kha khá.
- Tôi có chuyện này không biết có nên nói với cô hay không.
Nguyệt lắc đầu:
- Thế thì đừng nói.
- Cô…
- Cuộc sống của tôi giờ đây rất tốt.
Nguyệt không muốn nghe. Đúng là cô đã nhát đi nhiều, cô không muốn phá bỏ cái sự yên bình này đi. Nếu như bà ta lại đem đến cho cô một tin tức gì mới, khiến cô từ bỏ tất cả và lần nữa chạy thì thì sao?
Trên đời này có ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra với mình chứ.
- Về cái ૮ɦếƭ của mẹ cô.
Nguyệt khựng lại một lúc, bà mối cũng để ý thấy điều đó. Nhưng cuối cùng Nguyệt chỉ nhắm hờ mắt, rồi cô mỉm cười nói:
- Bà ૮ɦếƭ vì ốm thôi. Chuyện cũng đã qua rồi.
Cô có thể đoán được qua ánh mắt của bà mối, một điều đau thường nào đó. Nhưng cô không muốn nghe, thật sự không muốn nghe. Mọi chuyện đều có nguyên do của nó, việc cô không muốn nghe cũng có nguyên do riêng.
Cả cuộc đời của Nguyệt sẽ không bao giờ quên được ánh mắt thù hận khi Hoàn bắn phát đạn đó vào vai Quân. Nếu cô cũng trở thành một con người lạnh lùng, đi trả thù người khác như anh thì sao?
Tuy nhiên, bà mối vẫn cố nói:
- Hôm ấy người đưa mẹ cô đi viện là tôi.
Nguyệt đặt mạnh cái bát trên tay xuống, cô tức giận nói:
- Tại sao bà cứ lải nhải bên tai tôi thế hả? Tôi không quan nữa, tôi cũng đã nói là không muốn nghe nữa rồi.
Hoàn ngẩng đầu lên, thấy vẻ căng thẳng của Nguyệt anh đoán ra là giữa hai người đang có chuyện. Hoàn nói vài câu bông đùa với những vị khách rồi vội vàng đi vào nhà.
- Có chuyện gì thế? - Hoàn hỏi.
Trở lại với vẻ bình thường, Nguyệt lắc đầu cười:
- Không có gì đâu. Để em ra tiếp họ.
Nguyệt vội vàng bỏ ra ngoài. Chỉ còn Hoàn và bà mối ở lại. Khi bà mối định bỏ đi thì Hoàn đã kịp giữ tay bà lại. Anh chống tay hỏi:
- Bà nói chuyện gì với cô ấy?
- Chẳng có chuyện gì cả.
- Thế sao? Cô ấy không thể vô cớ tức giận được.
Bà mối nhếch môi cười:
- Nếu như có chuyện gì, thì cũng chỉ là chuyện từ nhà cậu mà ra. Gia đình cậu đã phá hỏng cuộc đời con bé.
- Tôi nghe nói bà cũng được hưởng phần trăm từ những vụ mai mối. Bà nghĩ rằng bà không có liên đới gì à?
Bà mối cứng họng, trân trân nhìn Hoàn. Anh ta khác xa với người mà bà thấy trong ảnh - một kẻ thiếu sức sống, già nua và bệnh tật. Bà nhìn qua chỗ khác, thể hiện một sự không tự tin rất rõ ràng.
- Tôi là người đã đưa mẹ của Nguyệt đi viện, tôi lỡ lời, nói hết mọi chuyện ra.
Hoàn cười nguy hiểm:
- Rồi sao?
- Rồi bà ấy sốc quá. Nhưng ban đầu bà ấy đã kìm lại được, cũng nói với tôi là ổn rồi. Không ngờ…
- Không ngờ khi bà sang thì đã thấy bà ấy ra đi?
Bà mối bắt đầu tỏ ra sợ hãi:
- Nhưng tôi không phải kẻ gϊếŧ người, tuyệt đối không phải.
- Tại sao bà lại kể chuyện đó? Chuyện tôi đã ૮ɦếƭ ấy.
- Tôi tưởng bà ta đã biết hết mọi chuyện.
- Vô tình sao?
Bà mối gật đầu. Thật ra lúc đó bà Nụ có hỏi bà một câu mà bà không dám kể. Đó là: “Ba năm trước, người nhà chồng con Nguyệt có gọi điện cho bà không?” Tức nghĩa là có thể bà Nụ đã biết được mọi chuyện. Điều bà không hiểu nhất ấy chính là tại sao bà Nụ vẫn để con gái mình lên thành phố.
- Có lẽ bà ấy không muốn con mình phải chăm sóc cho mình cả đời.
Biết đâu điều bà nghĩ là đúng. Chỉ là vì bà Nụ không muốn con gái chôn chân ở đây cả đời thôi. Nhưng dù thế nào, thì bà cũng không nên kể hết mọi thứ.
Tại sao bà Nụ ૮ɦếƭ thì chỉ có mình bà ta biết được. Bà mối chỉ thấy áy náy và sợ hãi quả báo sẽ xảy ra với mình. Bà là kẻ tin vào luật nhân quả, dù không gϊếŧ người nhưng mấy ngày hôm nay bà luôn nghĩ bản thân là người đã gián tiếp gây ra cái ૮ɦếƭ đó, cho nên bà rất sợ nếu bà giữ kín bí mật thì sẽ gặp chuyện không hay.
Hoàn nhìn Nguyệt đang cố tỏ ra vui vẻ, châm R*ợ*u và đưa thuốc cho các bậc trưởng lão. Anh quay sang bà mối, nói:
- Đừng nói gì thêm chuyện này nữa. Cô ấy đã không muốn biết thì đừng ép.
- Được, được.
Hoàn đồ rằng Nguyệt đã đoán được ra. Mọi nỗi đau đều có thể được che giấu. Trong khoảnh khắc ấy, Hoàn bỗng muốn trở về gặp mẹ.
????????????
Tại sao bà Nụ lại biết trước được chuyện của Nguyệt? Mọi chuyện có vẻ phức tạp hơn những gì mà Nguyệt đã nghĩ. Nhưng cô lại không muốn tìm hiểu, khác hẳn với tính cách bộc trực và thẳng thắn của cô. Về phần Hoàn, tại sao anh lại muốn trở về gặp mẹ trong lúc này? Có phải là để tìm hiểu cái ૮ɦếƭ của mẹ Nguyệt?

Novel79, 08/08/2024 09:16:00

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện