Xe Chấn Thanh dừng lại dưới cây ngô đồng ngoài đại viện đợi cô.
Gương mặt anh tuấn rực rỡ trong ngày đông giá rét mỉm cười với cô, thấy cô đi ra từ trong đại viện, xuống xe nghênh đón, kéo bàn tay nhỏ bé của cô chà xát vào trong lòng bàn tay, hà hơi nóng trong miệng ra, nhìn cô cười, "Lạnh không?"
"Không lạnh." Chẳng biết tại sao, anh trai làm như vậy lại khiến lòng cô càng thêm chua xót khó chịu.
"Lạc Lạc, anh trai dẫn em đến một nơi, Chấn Văn đã đợi ở đó rồi."
Bọn họ lên xe, Chấn Thanh cúi người cài dây an toàn cho cô, đặc biệt nhẹ nhàng nói, "Ngồi vững, chúng ta lên đường nha."
Thế nhưng phần nhẹ nhàng này, lại làm cho cô lo lắng.
Anh trai không thể nào không biết chuyện trên báo, thế nhưng anh lại biểu hiện bình tĩnh như vậy.
Cô không biết lần này trở về nước, rốt cuộc là đúng hay sai.
Có thể được gặp lại các anh, là thu hoạch lớn nhất của cô. Nhưng mà, nếu như vì vậy mà mang lại phiền phức và tổn thương lớn như vậy cho các anh, vậy cô tình nguyện không trở về.
Cô không khỏi nghiêng mặt nhìn Chấn Thanh, ngày hôm ầm ĩ trễ như vậy, hôm nay anh vẫn phải đi làm như thường, dưới mí mắt là một vòng thâm đen.
Làm lãnh đạo mới nhậm chức của thành phố, mấy ngày nay anh đang đối mặt những cơn mưa gió, em ruột không tuân theo quy định, anh em ***, liên tiếp, chuyện nào đối với anh cũng d'đ/l'q;d đều mang tính huỷ diệt, dù cô chỉ là làm người đứng xem, dường như cũng có thể cảm nhận được cái loại áp lực trầm trọng đó.
Bốn năm qua, anh và Chấn Văn đều sống rất tốt, tuổi trẻ tài cao, mấy năm sau sẽ hoàn toàn quên cô em gái này, cùng kết hôn với Phương Thanh Ngọc hay là một cô gái may mắn nào đó, có thể hạnh phúc bình tĩnh sống hết một đời, cần gì phải lựa chọn con đường đầy bụi gai ba người cùng đi.
Có lẽ gặp nhau lần nữa chính là bản thân cô sai lầm, nếu đã có thể yên ổn tách ra bốn năm, thì có thể tách ra bốn mươi năm, tội gì lại phải quấn lấy nhau.
Cách lâu như vậy, có lẽ cô thật sự không cần thiết cố chấp trở lại lúc ban đầu nữa.
"Anh, ngày mai em đi rồi, anh sẽ không cần vất vả như vậy nữa." Cô không nhịn được nói, trong giọng nói, đúng là vẫn còn mang theo buồn bã và mất mác.
". . . . . . Làm sao có thể vất vả?" Đúng lúc dừng đèn đỏ, Chấn Thanh kép phanh tay, quay mặt sang nhìn cô mỉm cười, hàm răng trắng như tuyết, "Lạc Lạc, chỉ cần em ở bên cạnh bọn anh, mỗi một phút đều là hạnh phúc. Khi không có em, bọn anh mới cực khổ." Trên mặt anh tràn đầy cưng chiều, nắm lấy tay cô đang đặt trên đầu gối.
Trong lòng Chung Tĩnh Ngôn đau xót, "Anh, em. . . . . ."
Đột nhiên, một cái cái gì đó nện vào cửa sổ xe bọn họ, phát ra tiếng “Bốp” thật lớn.
Chung Tĩnh Ngôn bị sợ đến quay đầu, trên cửa sổ xe, bị người ta đập một quả hồng hồng, nước bắn tung toé như máu.
Cô tức giận hạ cửa sổ xe xuống, đang định chất vấn, trên chiếc xe đối diện, một người đàn ông đầu hói khoảng bốn mươi tuổi tựa đầu vươn ra, chìa ngón giữa, "Gì mà Thị trưởng rách nát? Chuyện *** cũng làm được! Còn không mau cút xuống đài đi. . . . . ."
Chung Tĩnh Ngôn tức giận đến toàn thân phát run, Chấn Thanh nhanh tay bấm cửa sổ lên, ngăn cách người đàn ông miệng rộng vẫn không ngừng khép mở ngoài xe.
"Đừng để ý đến ông ta." Anh sờ sờ đầu của cô, không giải thích gì nhiều.
"Anh. . . . . ."
Rất nhiều lời đã đến bên môi, đèn đỏ chuyển sang xanh lá, Chấn Thanh thả tay cô ra, đẩy cần phanh, xe trượt về phía trước.
"Lạc Lạc, còn nhớ rõ nơi này không?"
Chấn Thanh đưa cô đến quán cà phê Thời Gian, Chung Tĩnh Ngôn sững sờ ngắm nhìn bốn phía, nơi này gần như không có gì thay đổi, bốn năm trước cãi vả một trận với Mã Hoa, cô bực tức đi ra, được chú già nhặt đi, bắt đầu một cuộc sống khác.
Trở lại nơi này, thậm chí nhân viên phục vụ bưng nước ép dưa dấu lên cho cô vẫn còn làm việc ở đây.
Cô vốn nên rất vui vẻ, không phải sao? Các anh trai dụng tâm yêu cô như vậy, đây là nơi cuối cùng cô từng ở, bọn họ nhất định cho là, nơi này là nơi cách cô gần nhất.
Nhưng mà, vào giờ phút này, nhìn các anh như vậy, trong lòng cô, càng thêm đau lòng và thương tiếc. Bởi vì không có tình yêu, cho nên chỉ còn dư thương tiếc.
Ngồi ở vị trí bốn năm trước, cô đang cầm một ly trái cây nóng, vẫn luôn suy tư phải nói như thế nào cho rõ ràng, về chuyện cô và Quý Thiếu Kiệt, về chuyện cô và các anh.
Tình cảm mấy chục năm, bọn họ vẫn đang tồn tại, mà cô lại rút ra, lòng của cô tràn đầy chua xót, rốt cuộc phải nói như thế nào, mới sẽ không làm bọn anh bị tổn thương.
Cô vẫn luôn yên hận thẳng thắng, lúc này, ở trước mặt các anh lại chần chừ rối rắm.
Trong bàn ăn để rất nhiều giấy quảng cáo màu sắc rực rỡ, cô rút ra, vô ý thức gấp tới gấp lui, nhưng lúc nào cũng gấp không ra hình dáng gì cả. Chung Chấn Văn lấy đi tờ giấy trong tay cô, rất nhanh đã gấp được một con hạc giấy đưa cho cô.
"Cho em này, cầm đi." Chấn Văn nói. Giơ con hạc giấy kia lên trước mặt cô, rất giống khi còn bé giúp cô trèo lên cây lấy diều xuống, chạy hết mấy con phố trong mùa đông để mua khoai lang nướng cho cô.
Cũng may, có điện thoại vang lên, đánh gãy xúc động cô muốn rơi lệ.
Chấn Thanh nhận, đơn giản nói địa chỉ nơi này.
Là ba.
Nhất định là đã nhìn thấy tờ báo, cố ý chạy tới đây.
Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
"Lạc Lạc, bất kể em thấy gì hoặc nghe được gì, đều không cần để ý tới." Chấn Thanh ngồi bên phía đối diện cô, cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, ánh mắt nghiêm túc mà khẳng định, giống như d'đ/l'q;d đang khích lệ cô trước cuộc thi cuối kỳ, "Chờ em học xong, ba người chúng ta cùng nhau tìm một nơi không ai biết, bắt đầu lại từ đầu."
Chung Tĩnh Ngôn dùng hai bàn tay nhỏ bé cầm ngược lại Chấn Thanh, không nhịn được nói: "Anh cả, anh đừng bi quan như vậy, chuyện vẫn còn chưa tới mức xấu nhất, còn có rất nhiều biện pháp giải quyết. Người quen biết của ba ở Thủ Đô, nhất định có thể giúp anh đè chuyện này xuống."
"Không cần, coi như không có hôm nay, cũng sẽ từ chức." Chấn Thanh chán nản cúi đầu, một người đàn ông hăng hái như vậy, lúc này chân mày khẽ nhíu, khuôn mặt tuấn lãng lộ vẻ tâm sự nặng nề, bất đắc dĩ, "Lạc Lạc, thật xin lỗi, các anh không thể bảo vệ tốt cho em. . . . . . . Tối hôm qua mới vừa nói sẽ không để em bị tổn thương nữa, hôm nay lại xuất hiện chuyện như vậy. . . . . ."
"Không, anh, em không sao, thật đấy!" Chung Tĩnh Ngôn thật sự không để những chuyện đàm tiếu khó nghe trên báo ở trong lòng, bởi vì. . . . . . Trong tiềm thức, bản thân cô chỉ là một người khách qua đường, mà đã là khách qua đường, người khác nói cái gì thì có quan hệ gì đâu.
"Vốn dĩ là, chỉ bởi vì không có em ở bên cạnh, anh cố gắng làm việc để Gi*t thời gian, không ngờ có thể ngồi vào vị trí hôm nay. Vị trí này, nhất định phải cẩn thận trước mắt bao người. Mà thứ anh muốn, chỉ là cùng em, cùng Chấn Văn, ba người chúng ta, không có bất kỳ gán*** gì cùng nhau sống dưới ánh mặt trời."
Tay Chấn Văn cũng phủ qua, giọng nói mang theo ý cười, "Đúng, bây giờ tìm tìm được Lạc Lạc, chúng ta cùng nhau tìm đến một đất nước không quen biết ai, lần nữa bắt đầu, chúng ta đi thánh đảo d'đ/l'q'd Barthes nhặt vỏ sò, đi Hà Lan nhìn Tulip và cối xay gió, chúng ta có tay có chân, nhất định có thể nuôi dưỡng Lạc Lạc trắng trẻo mập mạp, Lạc Lạc chỉ cần giống như bây giờ, vĩnh viễn không buồn không lo, chỉ cần ở bên bên cạnh bọn anh là tốt rồi."
Chung Tĩnh Ngôn nhìn lên hai cặp mắt tràn đầy khát vọng trước mặt, chẳng qua là cảm thấy vô cùng chột dạ. Tâm loạn như ma, không biết nên làm sao mới nói ra cảm thụ của mình cho hai người bọn họ biết.
Giữa bọn họ, chỉ là cách nhau chiếc bàn cà phê, nhưng mà lại giống như rãnh trời khó vượt qua, rãnh trời này gọi là tình yêu.
Lúc này lấy tình yêu thay đổi tình thân, phải thích ứng như thế nào?
Chung Bang Lập nhanh chóng chạy tới.
Ông bước nhanh tới, cả người phập phồng lửa giận, dường như sàn nhà quán cà phê cũng đang chấn động.
Phía sau còn có chủ nhiệm Lý, vừa tiến vào đã nhanh chóng sắp sếp cho mọi người trong quán ra ngoài.
"Ba." Ba anh em cùng nhau đứng lên gọi.
Ông không có để ý tới bọn họ, trong mùa đông lạnh giá nhưng trán ông lại thấm mồ hôi, cứ như vậy nhìn ba đứa con của mình, trong ánh mắt chính là thịnh nộ, rồi lại mang theo chút buồn bã thương xót khó nói nên lời.
Ba đứa trẻ, đều vô cùng yên tĩnh nhìn ông.
Giống như đã sớm nghĩ đến ông sẽ nói những thứ gì, thậm chí đã chuẩn bị tốt để phản kháng.
Bình tĩnh, thậm chí thản nhiên.
Ba đứa trẻ như vậy, rốt cuộc ông nên làm gì với bọn chúng đây? Để đường bằng phẳng lại không đi, nhât định cứ muốn kinh thế hãi tục. . .
. . .
"Hãy mau chọn ngày, nhanh chóng giải quyết chuyện của anh và Thanh Ngọc." Ông mất sức lực rất lớn, mới ngăn chặn được lửa giận.
"Không bao giờ. Con đã từ chức vụ thị trưởng, ngày mai theo Lạc Lạc qua Anh." Chung Chấn Thanh nhìn ông, rõ ràng nói.
Vừa nói xong, trên mặt Chấn Thanh liền bị một đòn nghiêm trọng. Chung Bang Lập cầm một cái bình nước trên bàn, chính xác đánh vào mặt của anh
Anh mất đi khống chế, té ở trên ghế sa lon, máu từ trên trán chảy xuôi xuống.
Chấn Văn và Lạc Lạc cũng bị hù doạ, vội vàng chạy qua kiểm tra vết thương.
Chủ nhiệm Lý nhanh chóng chạy tới kéo Chung Bang Lập nhẹ giọng khuyên nhủ.
Chung Bang Lập dùng tay chỉ Chấn Thanh, lửa giận khó đè nén: "Các anh nói cho tôi biết, rốt cuộc muốn thế nào? Rốt cuộc các anh muốn tuỳ hứng đến khi nào nữa?"
"Đây không phải là tùy hứng. Chúng con chỉ muốn một cuộc sống bình thường. Như vậy là có lỗi sao? Hiện tại cũng đã thời đại nào rồi, chẳng lẽ nhất định phải giống y như ba, muốn một cuộc hôn nhân giống như hy sinh vì nước, sau đó hai người cùng đau khổ cả đời sao?"
Lần này, là Chấn Văn, từ từ nói, trong đôi mắt là cứng rắn và kiên định.
"Muốn cuộc sống bình thường?" Chung Bang Lập cẩn thận nhìn anh, giống như từ từ nghiền ngẫm những lời này."Các anh muốn một cuộc sống bình thường, vậy có nghĩ tới người khác hay không? Các anh d'đ/l'q.d làm như vậy, dù là các anh không để ý đến bản thân, nhưng mà, các anh có từng nghĩ tới, đối với tôi, đối với mẹ các anh, sẽ có ảnh hưởng như thế nào chưa? Còn có Lạc Lạc nữa, chẳng lẽ, các anh thật sự để cho em mình sống trong ánh mắt khác thường của người đời sao?"
Khi đang nói chuyện, ông giơ một tay lên, lại một cái gạc tàn bay về phía đầu Chấn Văn, Chấn Văn theo bản năng nghiêng qua một bên, cái gạt tàn thuốc rơi vào trên bả vai, không thấy máu, nhưng lại đau đến khiến Chấn Văn phải ngã sấp trên mặt bàn.
Thật sự là ra tay độc ác, hoàn toàn điên cuồng dạy dỗ không để ý độ mạnh yếu.
"Tôi vẫn cho là các anh rất hiểu chuyện, ngoại trừ chuyện này ra, các anh vẫn luôn cho tôi thể diện, chưa từng khiến tôi lo lắng, cho nên tôi đã hời hợt không quản lý các anh, để các anh tùy hứng quá lâu." Ông lại đưa tay nâng vật trang trí hình trụ lên, đổ ập xuống người Chấn Thanh và Chấn Văn, trong miệng từng chữ từng câu mà nói, "Thay vì để cho các anh đắm mình trong trụy lạc, không bằng hôm nay tôi đánh ૮ɦếƭ các anh, tránh cho về sau lại phí sức."
Hai người cũng không tránh, tránh cũng không tránh thoát, mặc cho vật hình trụ như hạt mưa này rơi vào người.
Khách khứa trong quán đều đã đi ra ngoài, mấy nhân viên phục vụ đứng ở trong góc, bị doạ sợ đến không dám ngẩng đầu.
Chủ nhiệm Lý nói hết lời kéo Chung Bang Lập lại.
Rốt cuộc Chung Bang Lập cũng ngừng tay. Thở hổn hển nhìn hai người, đầu tóc vẫn luôn cắt tỉa gọn gàng giờ đây vô cùng rối loạn, dáng vẻ đó thật sự còn nhếch nhác hơn hai người con trai.
Chấn Văn lại tới gần Chung Bang Lập thêm mấy bước, "Muốn đánh thì đánh cho thích một trận. Bọn con vẫn cứ như vậy, đánh một lần cho đủ."
Chung Tĩnh nhìn ba người thân thiết nhất của mình, đột nhiên thương xót nói, "Ngày mai con sẽ đi, ba, anh, có phải con đi rồi ba người sẽ bình tĩnh lại? Có lẽ, lần này, con không nên trở lại. Bởi vì con, nên đã mang đến nhiều phiền phức cho các người như vậy!”
"Lạc Lạc, ba là vì muốn tốt cho con. Hiện giờ, những thứ truyền thông này vẫn chỉ là bắt đầu, các con. . . . . . Đến lúc đó con sẽ phải hối hận. Dừng cương trước bờ vực vẫn còn chưa kịp. . . . . ." Chung Bang Lập vô cùng đau đớn.
"Đã không còn kịp nữa rồi. Con đã nộp đơn xin từ chức."
"Vẫn kịp! Hiện giờ khắp nơi đều đang áp chế chuyện này, ngoại trừ ba ra, còn có chú Lôi lần trước các con đã gặp, còn có. . . . . . Quý Thiếu Kiệt cũng đang xoay chuyển giúp con."
"Con không cần! Anh ta muốn tới trói con về, con cũng sẽ không để cho anh ta được như ý."
"Không muốn để cho tôi như ý cũng không còn kịp nữa rồi." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Giọng nói này quen thuộc như vậy, Chung Tĩnh Ngôn cả kinh, ngẩng đầu lên, quả nhiên là Quý Thiếu Kiệt.
Anh đứng cách đó không xa, mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng lông cừu màu xám, từ từ lấy xuống bao tay màu đen, giọng nói lạnh lẽo lười biếng vang lên giữa đại sảnh đã ngừng tiếng nhạc, "Các vị, tôi tới đón vợ tôi về."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.