Sau hôn lễ mỗi ngày Trình Thiếu Phong để cô ở trong căn biệt thự to lớn, ngoài việc ăn ngủ cô chẳng có việc gì phải làm, thời gian như thế thật sự rất nhàm chán. Không có lệnh của hắn Tiêu Mỹ Nhan liền không thể ra ngoài, cô từ một giám đốc cao ngạo trở thành "kim ốc tàng kiều" biến thành vật nhỏ chịu bao nuôi trong tay Phong thiếu.
"Tôi.. à em muốn ly hôn."
Quả táo nhỏ cứng gắn làm sao chịu được cảnh người khác vò P0'p mình trong bàn tay chứ, cuối cùng có ngày đứng lên phản kháng. Trên bàn ăn tối không gian đang lãng mạn vô cùng, một câu nói của Tiêu Mỹ Nhàn phá hủy cả bầu không khí lãng mạn. Trình Thiếu Phong nhàn nhã gắp thức ăn bỏ vào bắt cho cô.
"Xúc cơm cho tôi, việc ly hôn tôi sẽ căn nhắc xem sao."
Tiêu Mỹ Nhàn cắn răng đem cơm xúc tận miệng hắn, Trình Thiếu Phong đắc ý đem cơm ăn sạch, ánh mắt nhìn cô vừa yêu thương lại trìu mến. Hắn ăn xong bát cơm Tiêu Mỹ Nhàn lại xúc một bát khác đặc trước mặt Trình Thiếu Phong rồi trở về vị trí của mình nhỏ giọng hỏi: "Phong thiếu, việc ly hôn.."
"Tôi nói cân nhắc chứ không nhất thiết là đồng ý ly hôn với em, sau khi cân nhắc tôi quyết định không đồng ý. Mau ăn đi." Hắn trực tiếp ngắt lời cô.
Tiêu Mỹ Nhàn cũng không lấy làm lạ, cô biết hắn tuyệt đối không dể dàng đồng ý như vậy, nhưng đây là lần thứ bao nhiêu Trình Thiếu Phong giở trò trêu chọc cô rồi. Cầm bát cơm lên mới phát hiện bát của cô đầy ấp thức ăn do ác ma kia gắp cô căn bản không cần động đũa.
Tiêu Mỹ Nhàn không thích ăn cải xanh, vì thế đem tất cả cải xanh chừa lại trong bát. Kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy đôi đũa mang theo cải xanh dừng trước mặt, Phong thiếu nhìn cô ra lệnh: "Mở miệng."
Tiêu Mỹ Nhàn vẻ mặt đau khổ đem miếng cải xanh kia ngậm vào, không dám cắn mà nuốt vào cho xong.
"Em muốn tự ăn nốt thức ăn trong bát hay để tôi mang nữa bàn còn lại từng chút từng chút móm cho em." Trình Thiếu Phong trong giọng nói có chút nghiêm nghị lại mang chút cưng chiều.
"Không cần, tôi tự ăn được."
Nói rồi Tiêu Mỹ Nhàn vùi đầu đem thức ăn trong bát ăn sạch. Tốc độ ăn cơm rất nhanh, từ nhỏ gia đình cô không hài hòa nên trên bàn ăn thường ăn rất nhanh liền nhanh chóng trở về phòng. Sau này công tác bận rộn, cô lại muốn làm mọi chuyện thật hoàn mỹ để ba ba không xem thường, nên việc dùng cơm cũng không quá chú trọng. Hôm nay lại đối diện với ác ma, ăn càng nhanh chóng, chỉ sau chốc lát liền ăn xong một bát.
"Ai đuổi em lại ăn nhanh như vậy." Ác ma trầm giọng hỏi.
"Thói quen, như thế này chẳng phải có nhiều thời gian làm việc hơn sao?". Cô ngẩng người, hắn thậm chí quan tâm luôn cả việc ăn uống của cô nha.
"Không tốt. Ăn quá nhanh rất có hại cho dạ dày, hình thành thói quen lâu dài sẻ dẫn đến bệnh. Huống hồ hiện tại em cũng không có việc gì để làm, cững không cần phải vội. Cho dù ăn xong cũng phải ở đây đợi tôi, em nên học cách hưởng thụ hương vị đồ ăn đi."
Sau khi nghe những lời Trình Thiếu Phong diễn giải, Tiêu Mỹ Nhàn thấy hắn nói có lý nên giảm tốc độ nhai lại đem thức ăn trong miệng từ từ thưởng thức. Trình Thiếu Phong nhìn cô gái nhỏ trước mặt ngoan ngoãn hưởng thụ tâm trạng cũng đặc biệt vui vẻ.
Qua một đoạn thời gian, Tiêu Mỹ Nhàn đối với nơi rộng lớn này căn bản là không thể nào quen được. Mỗi ngày ngoài việc trò chuyện với thiếm Dương quan gia nơi này, ra vườn hít thở không khí hoặc đến pgòng sách thì cững chẳng có việc gì để làm.
Trong lòng Tiêu Mỹ Nhàn vẫn luôn lo lắng công việc ở công ty, không có cô đám nhân viên vô dụng kia không biết phải xoay sở thế nào đây. Cô thực sự muốn rời khỏi đây, chỉ là người đàn ông kia tựa hồ như thấu hiểu trong lòng cô đang nghĩ cái gì, bất cứ khi nào cô mon men tới gần nhỏ ý muốn rời khỏi, hắn lại khéo léo mang câu chuyện đi về hướng khác. Câu chuyện còn chưa kịp phát ra đã bị dập tắt, lần nào cô cũng bị đè trên giường lớn ăn sạch, đến khi thiếp đi kết quả là sáng hôm sau đều không thể rời giường.
Nhưng Tiêu Mỹ Nhàn cô là ai chứ, cô làm sao có thể dể dàng đầu hàng ác ma như vậy, nếu như không thể nói lý thuyết thể chuyển sang thực hành. Cô đâu phải là quả hồng mà muốn bắt nạt thế nào cũng được. Tiêu Mỹ Nhàn chuyển sang chính sách trước đòi tuyệt thực, không hiệu quả, sau đòi cắt cổ tay, rốt cục ác ma cũng đầu hàng chịu thỏa hiệp, để cô đi làm trở lại.
Mặc dù Tiêu Mỹ Nhàn là một cô gái nhưng cô rất xem trọng tôn nghiêm của bản thân, nhất quyết không thể để bản thân trở thành vật nhỏ đucợ kẻ khác bao nuôi dể dàng như vậy. Mặc dù để cô đi làm trở lại nhưng Trình Thiếu Phong lại cho Lưu Hổ làm tài xế kiêm vệ sĩ cho cô, chẳng khác nào giám xác cô. Ban đầu Tiêu Mỹ Nhàn dùng dằng không thuận, chỉ một câu "nếu thế thì không cần ra ngoài nữa, tôi sẻ trói chặt em trên giường để xem em tự xác bằng cách nào" của Trình Thiếu Phong khiến cô đen mặt chấp thuận.
Về phía Lưu Hổ hắn cũng không phải thuận ưng bảo vệ cô, nhưng vì là mệnh lệnh của Trình Thiếu Phong hắn phải tuân theo, hết lòng bảo vệ cùng giám xác cô.
Mặc kệ là thế nào, chuyện đi làm ngày mai tính tiếp, tối nay phải trở về nhà dùng cơm cùng ba ba và mụ mụ. Sau khi kết hôn đến nay cũng đã nữa tháng cô không trở về nhà mẹ, sáng nay mụ mụ trực tiếp hướng hắn gọi điện thoại đòi người nên hắn thuận ưng để cô trở về nhà mẹ dùng cơm tối.
Buổi tối, Tiêu Mỹ Nhàn trong bộ váy màu xanh nhạt từ từ bước xuống cầu thang, dáng vẻ thanh thoát vừa trong sáng lại ngây thơ. Từ khi hai người kết hôn Trình Thiếu Phong đặc biệt về nahf sớm, người ta nói kẻ mới cưới vợ thường sẻ tranh thủ trở về nhà để tận hưởng, hôm qua cũng không phải ngoại lệ. Trước khi rời khỏi nhà Trình Thiếu Phong đặt lên má cô một nụ hôn sau đó dặn dò mấy lời mới để cô rời đi, cũng không có theo cùng cô về nhà mẹ.
Chiếc xe màu đen đang băng băng trên đường, phía trước Lưu Hổ lái xe rất cẩn trọng, phái sau Tiêu Mỹ Nhàn tranh thủ hít thở khí trời, đã bao lâu rồi cô không có được cảm giác tự do như vậy rồi, nhưng trở về nhà cũng không phải là loại cảm giác dể chịu gì.
Tiêu Mỹ Nhàn và ba ba cô vốn không hòa hợp, từ nhỏ hai người đã như nước với lữa. Sau khi trưởng thành cô quyết định dọn ra chung cư ở, để thuận tiện cho công việc từ đó cũng ít khi trở về nhà. Hôm nay nếu mụ mụ không gọi điện cô cũng không nguyện ý trở về.
Xe dừng trước cổng nhà, mụ mụ cô đã đợi sẳn. Mụ mụ cô gọi là Liêu bối Giản là một bác sĩ giỏi, dường như thời gian đã lãng quên bà ấy nên không để lại chút đáu vết gì của tuổi tác trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Rất có thể Tiêu Mỹ Nhàn được thừa hưỡng nét đẹp từ bà cũng nên.
Vừa xuống xe Tiêu Mỹ Nhàn đã chạy đến ôm lấy mẹ, vòng tay trìu mến của bà vẫn ấm áp như lúc nào, đã lâu rồi không gặp nhau hai mẹ con lại dìu nhau vào nhà, Lưu Hổ bên ngoaig đợi.
Vào bên trong nhà Tiêu Mỹ Nhàn nhìn thấy Tiêu Giang Duẩn ngồi trên ghế dài, sắc mặt không được tốt, lạ thật là ai chọc giận ông ấy chứ, là đám nhóc ở công ty hay là mụ mụ, chắc là cô rồi.
Suốt bữa cơm không khí cứ lạnh nhạt như vậy, Tiêu Giang Duẩn vẫn không nói lời nào chỉ có mụ mụ luôn gắp thức ăn cho cô, bữa cơm này cũng thật sự khó nuốt. Nhà của cô là như vậy từ trước đến giờ chỉ có ba ba làm chủ, mẹ cô Liêu Bối Giản luôn nhu nhược trước mặt ông, ở bên ngoại bà ấy có bao nhiêu oai phong bao nhiêu kiên cường thì ở nhà điều tiêu tán.
Tiêu Mỹ Nhàn bất mãn Tiêu Giang Duẩn lại càng chán ghét sự nhu nhược của Liêu Bối Giản, trước kia cô thà ở bên ngoài ăn uống không đúng bữa cũng không nguyện ý trở vềnhà dùng cơm. Mỗi ngày nhìn sắc mặt Tiêu Giang Duẩn ở công ty là quá đủ hà tất gì còn phải về nhà đối mặt.
"Rốt cuộc là chuyện gì? Con va Phong thiếu kia đến cùng là như thế nào, từ khi nào xãy ra quan hệ." Tiêu Giang Duẩn nhìn con gái mình trầm giọng hỏi.
"Quan trọng sao? Đó là chuyện của tôi, có nhất thiết phải nói với ông." Tiêu Mỹ Nhàn vuốt mi, tâm châm chọc trả lời.
Tiêu Giang Duẩn cắn răng: "Mày cho rằng người Trình gia có thể dể dàng làm như vậy sao? Mày có biết họ là loại người như thế nào không, có thể tồn tại lớn mạnh giữa hai phe hắc bạch phải dùng đến những loại thủ đoạn gì hay không? Nếu chọc giận Trình lão gia đừng nói công ty này, ngay cả mạng nhỏ của mày cũng nhất định khó giữ. Đem bản thân mình ở cùng một nhà với dã thú, còn muốn có thể toàn thân trở ra hay không?" ông ta nói không phải không có lý, từ khi kết hôn đến nay cô vẫn chưa thấy qua Trình lão gia kia.
"Tôi không nguyện ý thì thê nào, ông nghĩ có bản lĩnh mang tôi tránh xa Phong thiếu sao?" Tiêu Mỹ Nhàn buông mi, lòi nói thập phần thản nhiên.
Tiêu Giang Duẩn triệt để giận dữ, đem một tát gián lên khuôn mặt trắng hồng của cô, chẳng mấy chốc trên lèn da trắng mịn hằn lên năm dấu ngón tay. Tiêu Mỹ Nhàn ánh mắt câm phẫn nhìn ông ta, quất ức chạy ra ngoài mặt kệ Liêu Bối Giản gọi theo.
Leo lên xe bảo Lưu Hổ nhanh chóng về Trình gia, Lưu Hổ nhìn cô nước mắt lưng tròng như muốn trào dâng, một bên mặt còn sưng đỏ cũng có chút không đành lòng mở miệng hỏi: "Bị người khác đánh, để tôi vào đó đòi lại công bằng cho phu nhân.". Cho dù không yêu thích Tiêu Mỹ Nhàn nhưng Lưu Hổ cực kì mẫn cảm với những kẻ ra tay đánh phụ nữ.
"Không cần, nhanh chóng về nhà là được."
Nghe thế Lưu Hổ cũng không động nữa nhanh chóng lái xe về nhà. Chỉ là trong lúc đau long Tiêu Mỹ Nhàn không kìm chế đucợ bản thân mà buộc miệng gọi đó là nhà, từ lúc nào cô đã nhận định nơi đó là nhà của mình rồi.
Trở về liền chạy thẳng vào phòng, Trình Thiếu Phong đã đợi sẳn ở đó. Nhìn thấy khuôn mặt như sắp khóc của cô, lại thêm một bên má đỏ ửng sắc mặt hắn trầm xuống. Ôm lấy cô gái nhỏ trong lòng dỗ về, lúc này Tiêu Mỹ Nhàn như giọt nước tràn li nước mắt bắt đầu rơi đầy mặt. Trình Thiếu Phong càng dỗ cô càng khóc nhiều hơn, Tiêu Mỹ Nhàn trước giờ chưa từng khóc trước mặt người ngoài dù có đau lòng cỡ nào cô cũng chỉ một mình khóc lần duy nhất là khóc trước mặt Chiêu Hòa, nay ở trong vòng tay Trình Thiếu Phong cô càng tự tin khóc hơn.
"Không cần khẩn trương, đã có tôi ở đây rồi." Trình Thiéu Phong nâng tay đem túi chườm nước đá dán lên má cô, thần sắc cô ôn hòa.
"Chỉ cần có tôi bên cạnh vô luận là kẻ nào cũng không thể ức hiếp em ngoài tôi, tôi hy vọng có thể trở thành người đầu tiên em dựa vào, bất cứ lúc nào tôi đều nguyện ý đứng phía sau trở thành chổ dựa của em." hắn càng nói càng nhiệt tình, nhưng Tiêu Mỹ Nhàn càng khóc càng lớn.
"Hay là để tôi thay em dạy dỗ lão già Tiêu Giang Duẩn kia." Trình Thiếu Phong trần giọng lại.
Tiêu Mỹ Nhàn hoảng sợ vội vàng nín bật: "Không cần, ông ấy là cha tôi."
"Mau đi thay đồ, chúng ta cần phải ngủ, không phải em muốn sáng mai đi làm với bộ mặt gấu trúc chứ."
"A.. nhưng.." Tiêu Mỹ Nhàn ngắt quãng trong lời nói có mang chút lo lắng, chỉ cần nhắc đến chuyện ngủ cô thật sự rất sợ.
"Không cần lo, hôm nay tôi không làm loạn đâu." Trình Thiếu Phong bật cười, càng cười đến khoái trá.
Trình Thiếu Phong quả nhiên nói được làm được, cả một đêm chỉ đem cô đặt trong lòng ôm chặt, Tiêu Mỹ Nhàn ở trong lòng hắn cảm thấy ấm áp và an toàn hơn. Thái độ của cô về mối quan hệ này liền có cái nhìn mới, ở bên cạnh Trình Thiếu Phong không phải hoàn toàn khó chịu.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.