Nhìn sang gương mặt tuấn lãng đang hung hăng nắm lấy vô lăng như địch thủ, Hạ Lam nhẹ nhàng thăm dò: "Anh còn giận sao?"
-"Anh không giận, chỉ là không được vui vì tên khốn đó vẫn còn sống."
Do dự một chút, Hạ Lam lại tiếp tục dò hỏi: "Có phải anh đánh hắn vì hắn gọi anh như vậy không?"
-"Anh không quan tâm mấy chuyện đó nữa, chỉ chướng mắt vì nó là bạn trai cũ của em!"
Ý cười trên đôi môi anh đào đột nhiên tắt lịm.
-"Anh... để ý chuyện đó sao?"
-"Để ý chứ vì đáng lẽ lúc biết nó phản bội em, anh phải nên đánh nó một trận! Không, tốt nhất là 2 năm trước anh nên cho người ném nó xuống biển, bắt em về sớm hơn."
Chiếc xe đen sang trọng chầm chậm dừng lại trước đèn đỏ, Vương Tuấn quay sang nở nụ cười thật thà đến ngô nghê.
-"Nhưng anh cũng nên cám ơn nó đã phản bội em, thấy em tự giam bản thân trong nhà suốt cả tuần anh rất đau lòng, vì vậy anh mới có động lực bắt em về."
Hạ Lam cảm động nhìn chằm chằm người bên cạnh, hắn đã đơn phương cô suốt 4 năm ròng rã, nhìn cô nói cười với người đàn ông khác suốt 2 năm, có lẽ nỗi đau kéo dài đó còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần so với 1 lần chứng kiến bạn trai ở trên giường cùng người phụ nữ khác.
Tại sao, tại sao người đàn ông đáng thương này lại phải chịu đựng nhiều loại đau đớn như vậy? Và cô là một trong những nguyên nhân đã làm cho hắn đau buồn!
Không kìm nén được xúc cảm, Hạ Lam tháo dây an toàn, chồm cả người sang ngậm lấy đôi môi mỏng, dịu dàng yêu thương mãi cho đến khi tiếng còi của xe phía sau inh ỏi vang lên, cô mới chầm chậm ngồi trở lại ghế, thắt dây an toàn, nhẹ nhàng lên tiếng: "Em yêu anh, ông xã!"
Vương Tuấn chấn động vì hai từ \'ông xã\', hắn lặng thinh không nói thêm gì, gương mặt đỏ ửng đến mang tai, lửa nóng chạy loạn khắp thân thể, bao nhiêu bực dọc và giận dữ lập tức tẩu tán hết.
Suốt quãng đường còn lại hắn cũng không lên tiếng, Hạ Lam cho rằng hắn vẫn còn tức giận nên không hỏi thêm gì, để hắn có thời gian yên tĩnh mà bình tâm lại.
...
Bước nhanh vào cửa nhà, Vương Tuấn đột ngột quay lại đẩy cô gái vào cửa, cúi đầu chèn ép đôi môi căng mọng đã khơi lên *** trong hắn, cũng may là sức chịu đựng của hắn khá cao, nếu không đã phải kéo cô vào hotel bên đường!
Chân dài của hắn trụ giữa hai đù* cô, lưỡi bá đạo cuồng nhiệt tấn công lưỡi nhỏ bên trong, tất cả hơi thở và sức lực của cô trong phút chốc đều bị hắn hút sạch.
Hắn cởi tất cả nút áo quần trên người cô, kể cả áo lót, ngón tay hư hỏng không hề báo động đã trực tiếp tiến vào khu vực nhạy cảm bên dưới mà ***, chọc phá hạt châu nhỏ một trận rồi chui vào bên trong, hung hăng tàn sát bừa bãi.
-"Ưmm...ư...ưm..m..."
Tiếng kêu của cô chỉ phát ra được phân nửa, phân nửa còn lại đều bị hắn nuốt trọn vào bụng. Đây là lần đầu tiên hắn điên cuồng như vậy, như là một con sói bị bỏ đói lâu năm! Thân thể Hạ Lam mềm nhũn, đầu óc cô xoay vòng, vô lực xụi lơ, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Khi đã hút sạch dưỡng khí của cô, hắn tạm hài lòng rời đi đôi môi mềm, hai mắt hắn ***c ngầu nhìn vào khuôn mặt mê man ***, tất cả *** tràn lan khắp cơ thể chạy dồn xuống bên dưới, nén vào phân thân đang say ngủ, làm nó căng trướng vĩ đại.
Vương Tuấn cúi đầu *** vành tai đỏ hồng, ngón tay bên dưới vẫn chăm chỉ luật động, tay còn lại không chịu thua thiệt, luồng vào trong áo lót nắm lấy một bên ng căng tròn mà ***.
Hắn bị nghẹn đến phát điên, mắt hắn nổi gân đỏ, trí óc và hành động đã bị *** hoàn toàn khống chế, khẩn trương trút bỏ mọi vướng bận trên người Hạ Lam, nhưng lại không đủ kiên nhẫn cởi luôn phần của mình.
Vương Tuấn khó nhọc mở khóa, kéo quần xuống một khoảng vừa đủ để giải phóng cự vật kinh người bên trong, tay phải nâng một chân cô lên cao giữ yên ở đấy, tay trái cầm lấy ***g cực đại ma sát vài vòng bên ngoài vùng đất lầy lội rồi chầm chậm ấn vào bên trong, khi đã chạm đến nơi sâu nhất, hắn di chuyển tay trái lên tấm eo mỏng, giữ chặt ở đó và bắt đầu luật động.
Hai tay Hạ Lam bám chặt lên đôi vai săn chắc, hơi thở rối loạn xen lẫn với *** rỉ ái muội.
Tiếng kêu của cô rất thành công K**h th**h sự điên loạn của Vương Tuấn, ánh mắt hắn cuồng dại nhìn cô, thêm lực giữ chặt chân và eo nhỏ, mạnh mẽ ra vào, nặng nề phà hơi thở nóng rực lên khuôn mặt kiều diễm.
Đung đưa được một lúc, xoay lưng Hạ Lam về phía hắn, để cô chống tay vào cửa, tiếp tục xâm nhập từ phía sau. Hắn giữ chặt hông cô, mạnh mẽ rút ra rồi đâm vào, hung hãn như một dã thú.
Thân thể cô như muốn tách đôi ra theo từng đợt xâm chiếm dũng mãnh, *** kịch liệt co rút, mật dịch không ngừng tiết ra như thể muốn tiếp tay cho hắn dày vò cô.
Luồng điện nóng từ nơi *** chạy vòng khắp thân thể, tụ họp lên trên làm da đầu cô rung lên, tâm trí cô tê liệt, mắt đẹp nhắm nghiền trôi nổi trong hư không.
Tiếng kêu khe khẽ phút chốc trở nên thác loạn, cô càng nức nở hắn càng điên cuồng rút ra cắm vào, những cú thúc vũ bão như muốn đá văng trái tim đang nhảy loạn của cô ra ngoài, luật động mỗi lúc một nhanh, tiếng va đập nhòm nhèm ****, *** rỉ ám muội và tiếng thở dốc của cả hai, tất cả hòa quyện vào nhau trở thành một chất kích tình cực mạnh.
-"Ch..chậm..aa..chậm..lại...ưn.."
Đầu óc cô xoay vòng hỗn loạn, cô sắp không chịu nổi nữa rồi...! Hắn..hắn muốn phá hỏng cô sao?
-"Không được...em siết anh chặt quá..."
Cô gắt gao bao bọc hắn, mềm mại và ấm nóng đến thiêu rụi tâm can, còn không ngừng cắn ʍúŧ, kêu hắn phải làm sao đây? Vương Tuấn khàn giọng gầm gừ, phân thân bên trong dường như cương lớn thêm một vòng, hắn như một mãnh thú vừa thoát khỏi ngục tù, giận dữ xông ra tàn sát bừa bãi và cô lại may mắn trở thành con mồi của hắn.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.