Bệnh viện Dương Diễn
"Bà nội! Bà đi chậm thôi." Dương Diễn dìu bà đi, anh cũng gấp gáp, vội vàng không kém. Dương Diễn, Dương Quân Sơn cùng bà vừa nghe Bạch Nhã băng tỉnh lại liền tức tốc đến ngay.
Cạch! Dương Diễn cùng ba và bà của mình bước vào, thấy Bạch Nhã Băng đang ngồi trên giường bệnh, bà tiến nhanh đến gần, nắm lấy tay của cô, mừng rỡ, xúc động:"Cháu của bà, cuối cùng cháu cũng tỉnh lại rồi."
Bạch Nhã Băng bây giờ không nhìn thấy gì chỉ có thể lắng nghe, cô cau mày, lạnh nhạt rút tay ra, đột nhiên có người đến nhận mình là cháu, là em gái cô vẫn chưa thích ứng được:"Rốt cuộc các người là ai?"
Bà lại nắm tay của Bạch Nhã Băng, ánh mắt dịu dàng, yêu thương không nhanh không chậm nói với cô:"Bà là bà nội của cháu."
"Bà nội?" Bạch Nhã Băng càng nhíu chặt đôi mày của mình hơn, nửa tin nửa ngờ.
"Bà biết là cháu nghi ngờ nhưng bà thật sự là bà nội của cháu, năm xưa bà thất lạc với con trai của mình cũng chính là ba của cháu, nhiều năm như vậy bà vẫn luôn cho người tìm kiếm nhưng thật không ngờ đến khi tìm thấy thì đã không còn. Khi nghe tin cháu bị rơi xuống vực bà đã cùng với chú của cháu bay về đây ngay lập tức, thật may là A Diễn vô tình cứu cháu nếu không thì..."
"Đừng nói nữa, bây giờ tôi không muốn nghe gì cả, tất cả các người hãy đi ra ngoài hết đi, để cho tôi yên tĩnh." Bạch Nhã Băng hiện tại vô cùng rối, đột nhiên xuất hiện thêm một người bà, người chú và một người anh họ khiến cô không thể nào chấp nhận ngay tức khắc được.
"Được được, cháu cứ nghỉ ngơi đi ngày mai mọi người sẽ lại đến thăm cháu." Bạch Nhã Băng vừa mới tỉnh lại, bà sợ sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô liền vội đứng dậy cùng mọi người rời khỏi.
Tập đoàn Bạch thị
Sáng hôm sau, Dương Diễn bước xuống xe với ngoại hình đúng chuẩn một chàng thiếu gia ăn chơi, anh khom người nhìn vào kính chiếu hậu chỉnh lại tóc tai, khóe môi khẽ nhếch lên, anh giơ tay lên xem đồng hồ rồi nhanh chóng lấy bó hoa hồng từ trên xe ra, đứng tựa lưng vào xe chờ đợi.
Một chiếc xe khác đến, Dụ Bối từ trong xe bước ra phía sau là Hoàng Việt và Jack, Dương Diễn vừa nhìn thấy cô liền cầm bó hoa nhanh chân đi đến tặng:
"Bạch tổng! Đây là tấm lòng của tôi xin em hãy nhận lấy."
Dụ Bối khẽ chau mày, nheo mắt nhìn Dương Diễn:"Anh là ai? Tôi và anh đâu có quen biết nhau, tại sao anh lại tặng hoa cho tôi?"
Hoàng Việt và Jack nhìn Dương Diễn với một cặp mắt sắc bén, đề phòng cảnh giác, Dương Diễn mỉm cười, nụ cười ấy đã làm cho biết bao nhiêu cô gái xao xuyến động lòng và Dụ Bối cũng không ngoại lệ, cô đã bị nụ cười ấy mê hoặc, thẫn thờ một lúc, anh cất giọng trả lời cô:
"Tối qua, tôi đã vô tình gặp em ở buổi tiệc, ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình của em rồi."
Dụ Bối giơ bàn tay đeo nhẫn cưới của mình lên, nghiêm mặt nói với anh:
"Thành thật xin lỗi, tôi đã có chồng rồi."
"Không sao, tôi chỉ cần em biết tấm lòng tôi dành cho em thôi, em không chấp nhận cũng không sao, cho dù như thế nào thì tình yêu của tôi cũng dành cho em." Dương Diễn đặt bó hoa vào trong tay của Dụ Bối rồi bước lên xe rời đi.
Chạy được một đoạn ngắn anh dừng lại, lè lưỡi, cảm giác như sắp nôn đến nơi, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên là Hứa Tiểu Niệm gọi đến, anh nhanh chóng nghe máy:"Alo, Tiểu Niệm."
"Sao rồi? Thành công chứ?" Hứa Tiểu Niệm vừa làm việc vừa nói chuyện với anh.
"Thành công được một nửa rồi, cô ta đã bị anh mê hoặc rồi, thật sự phải cảm ơn em nếu như không có em nói cho anh biết ngày hôm qua cô ta đi dự tiệc thì anh đến bây giờ vẫn chưa tìm được cớ tiếp cận cô ta, mà lần này anh cảm thấy buồn nôn với những lời mà mình nói ra đấy." Dương Diễn vẫn luôn rất tự tin về ngoại hình của mình, lúc trước khi anh nói ra những lời ngon ngọt ấy đều thấy rất bình thường không hiểu sao lần này anh lại cảm thấy buồn nôn đến như vậy.
Hứa Tiểu Niệm khẽ bật cười, không nhanh không chậm cất tiếng nói:"Ráng mà làm cho tốt đi, cần em giúp gì cứ nói, anh nhất định phải khiến cho cô ta thần hồn điên đảo, không còn lối thoát khiến cho cô ta phải ngoan ngoãn nghe lời."
"Anh biết rồi." Dương Diễn cười nhẹ đáp lại, điều mà Hứa Tiểu Niệm nói là điều tất nhiên, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thất bại trong việc tán gái về khoản này anh là giỏi nhất.
Sắc mặt của anh bỗng thay đổi trở nên vô cùng gian xảo, trong ánh mắt có tia độc ác hiện lên, khóe môi anh nhếch lên, nhẹ nhàng phun ra một câu:"Trò chơi đã bắt đầu."
Tập đoàn Lục thị
Lục Trân Trân chạy nhanh vào phòng làm việc của Lục Dĩ Tường, gấp gáp nói với anh:"Anh hai! A Nghị vừa nói cho em biết lúc nãy có một người đến tặng hoa cho chị dâu còn nói là yêu chị dâu nữa đấy."
Lục Dĩ Tường ngước mặt lên nhìn Lục Trân Trân, anh vô cùng bình tĩnh khi nghe được tin này, đôi mày anh khẽ nâng lên rồi tiếp tục gục mặt xuống làm việc. Lục Trân Trân cau mày, mặt nhăn nhó khó hiểu hỏi anh:
"Anh hai! Sao anh không phản ứng gì hết vậy? Có người định cưa cẩm vợ anh đấy."
Lục Dĩ Tường hiện tại vẫn chưa muốn nói cho Lục Trân Trân biết về chuyện Bạch Nhã Băng đang ở bên cạnh là giả bởi vì anh biết với bản tính của cô chắc chắn sẽ làm hỏng chuyện:"Vì anh tin tưởng cô ấy."
Đôi mắt của anh bỗng nhiên nheo lại nhìn cô em gái của mình đầy hiếu kỳ, tò mò:"Trân Trân! Từ khi nào em và A Nghị lại có quan hệ tốt như vậy, thường thì em luôn gọi cả họ lẫn tên của A Nghị mà."
Lục Trân Trân mím môi, mắt đảo qua đảo lại, vội lảng sang chuyện khác:"Em đột nhiên nhớ ra là hôm nay em có hẹn đi chơi với bạn, nếu không có chuyện gì nữa em đi đây."
Vừa dứt lời, Lục Trân Trân đã chạy nhanh ra ngoài, Lục Dĩ Tường khẽ bật cười một tiếng, lắc lắc đầu.
Bệnh viện Dương Diễn
"Tiểu tổ tông của tôi ơi, em hãy ăn thêm một chút nữa đi, ăn như vậy làm sao mà no." Dương Diễn cầm hộp cháo năn nỉ Bạch Nhã Băng ăn thêm một chút, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Bạch Nhã Băng nằm trên giường, vẻ mặt lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác, lạnh nhạt cất giọng:"Tôi không ăn, tôi đã no rồi."
Dương Diễn quay đầu lại nhìn bà của mình, anh không biết làm sao bây giờ, hết cách rồi chỉ đành cầu cứu bà, bà cũng không biết phải làm thế nào.
Bùi Tư Nam đứng ở đấy nhìn Bạch Nhã Băng không chớp mắt, hai tay khoanh lại, lãnh đạm cất tiếng nói:"Nếu như cô đã không muốn chúng tôi chăm sóc thì tôi sẽ gọi chồng cô đến chăm sóc cho cô."
Vừa nghe anh nói thế Bạch Nhã Băng ngồi bật dậy, vẻ mặt khó coi:"Anh dám?"
"Tại sao tôi lại không dám chứ?" Bùi Tư Nam bình thản đáp trả, anh thừa biết hiện tại với bộ dạng này cô chắc chắn không muốn gặp lại mọi người đặc biệt là Lục Dĩ Tường nên anh mới dùng cách này ép cô ăn.
Bạch Nhã Băng tức giận, mím môi:"Anh dọa tôi sao? Tôi nói cho anh biết từ trước đến giờ Bạch Nhã Băng tôi rất ghét ai hù dọa mình, cho dù là anh có nói thật đi chăng nữa thì tôi cũng không sợ, anh dám gọi anh ấy đến thì tôi biến mất ngay lập tức, dù mắt tôi có mù, chân tàn phế thì vẫn có cách rời khỏi đây không một chút dấu vết."
Bà nghe thế liền lo lắng, sợ rằng cô sẽ làm thật vội lên tiếng:"Thôi được rồi, bà không ép cháu ăn nữa, bây giờ cháu hãy nghỉ ngơi đi."
Dương Diễn, Bùi Tư Nam theo bà ra ngoài, Dương Diễn chống hông, chau mày nói:"Cứng đầu quá đi, năn nỉ cả buổi trời đều không có tác dụng gì cả."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.