Bệnh viện Dương Diễn
Hạ Tử Quyên, Clara, Từ Phương Hiểu cùng bọn người Dạ Thành Đông đi đến thăm Bạch Nhã Băng, bước vào phòng mọi người đặt hoa quả xuống bàn, Clara tiến đến xoa xoa bụng của Bạch Nhã Băng:
"Bác sĩ có nói là khi nào cậu sinh không?"
Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm cất giọng đáp lại:"Bác sĩ nói có lẽ là tối mai tớ sẽ sinh."
Hạ Tử Quyên cười nhẹ lên tiếng:"Không biết là con trai hay con gái đây, tớ mong là con trai để giành cậu với Dĩ Tường lúc đó chắc vui lắm đấy."
Dạ Thành Đông đồng ý với vợ của mình, anh cũng muốn Lục Dĩ Tường phải thử nếm mùi bị giành vợ giống anh lúc trước nhớ lại những lần bị giành mất vợ là anh lại tức không nói nên lời.
Dương Diễn đứng tựa người vào tường chậm rãi cất giọng:"Cũng chính vì không biết là con trai hay con gái mà anh không biết nên mua đồ gì cho cháu anh nữa đấy mỗi lần đi chọn đồ là anh phải chọn đồ mà con trai và con gái đều mặc được."
Lê Ngọc Quân ngồi bên cạnh chăm sóc cho Bạch Nhã Băng thích thú kể lại cho mọi người nghe về chuyện của Lục Dĩ Tường:
"Bác nói cho các con nghe lần này Dĩ Tường muốn con gái đến phát điên rồi mỗi lần về nhà đều quỳ trước bàn thờ tổ tiên cầu cho Tiểu Băng sinh con gái đấy, bác nhìn buồn cười chết đi được."
Bạch Nhã Băng cùng mọi người bật người nghiêng ngả, Lục Dĩ Tường đứng ở cánh cửa, tay cầm hộp đồ ăn lên tiếng:
"Không ngờ là mẹ nhân lúc con không ở đây nói xấu con với mọi người đấy."
Anh từ từ bước đến đặt hộp đồ ăn xuống bàn nhìn mọi người nói tiếp:
"Mọi người đừng có ở đây hy vọng Tiểu Băng sinh con trai sẽ không có chuyện đó đâu."
"Nhã Băng chưa sinh thì vẫn chưa chắc chắn được điều gì đâu." u Hoằng Phong vỗ vỗ vai nhướng mày, cười cười nói với Lục Dĩ Tường.
Trời tối, Lục Dĩ Tường gục đầu ngủ bên cạnh giường của Bạch Nhã Băng, bỗng nhiên cô đánh mạnh vào vai của anh mấy cái anh giật mình thức dậy vội hỏi cô:
"Sao vậy? Em bị làm sao thế?"
Bạch Nhã Băng ôm bụng đau đớn, toát cả mồ hôi giọng nói đứt quãng nói với anh:"Em...em đau...đau bụng quá...chắc là...chắc là em sắp sinh rồi, anh hãy mau gọi bác sĩ đi."
Lục Dĩ Tường luống cuống tay chân, đứng dậy nhấn nút gọi bác sĩ, bác sĩ cùng y tá nhanh chóng chạy vào vội vàng đẩy Bạch Nhã Băng vào phòng sinh, Lục Dĩ Tường gọi điện báo cho Lê Ngọc Quân và mọi người hay tin.
Mọi người rất mau chóng đã có mặt, Lục Dĩ Tường đứng ngồi không yên cứ đi qua đi lại lo lắng không biết trong phòng sinh Bạch Nhã Băng như thế nào rồi, Lê Ngọc Quân kéo tay của anh cất giọng bảo:
" y da...Con đừng có đi qua đi lại nữa mẹ chóng mặt lắm rồi."
"Con ngồi không yên được, không biết trong đó Tiểu Băng sao rồi?" Lục Dĩ Tường vẫn không thể ngừng đi qua đi lại, lòng cứ nóng như lửa đốt anh dường như muốn xông vào trong phòng sinh để ở bên cạnh ở của mình.
Lục Trân Trân lên tiếng:"Mẹ cứ mặc kệ anh ấy đi vợ của mình sinh anh ấy không lo mới lạ."
Hơn hai tiếng trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng sinh cũng đã mở ra y tá bế em bé ra ngoài vui vẻ nói với mọi người:"Chúc mừng! Sản phụ đã hạ sinh một bé gái rất đáng yêu."
Lục Dĩ Tường cùng tất cả mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm Bạch Nhã Băng được đẩy ra ngoài, Lục Dĩ Tường tiến nhanh đến y tá tưởng anh đến bế liền giơ ra định đưa cho anh thì anh đi ngang qua luôn đến bên cạnh Bạch Nhã Băng, xoa xoa đầu cô:"Vất vả cho em rồi."
Y tá bế em bé có chút bất ngờ, ngạc nhiên Lê Ngọc Quân bước đến bế cháu gái của mình cười tươi như hoa.
Bạch Nhã Băng được đẩy trở về phòng, suốt từ lúc ấy Lục Dĩ Tường vẫn không hề chú tâm đến con gái của mình anh chỉ ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cô. Lê Ngọc Quân đã đoán trước được anh sẽ như thế nên bà cũng không quá bất ngờ ngạc nhiên gì hết, bà đánh nhẹ vào vai của anh:
"Con quay sang nhìn con gái của con một chút đi còn đặt tên cho cháu gái của mẹ nữa."
Lúc này Lục Dĩ Tường mới chú ý đến con gái của mình, anh quay người bế con gái:"Con đã nghĩ ra từ lâu rồi con gái của con sẽ tên là Như Ân, Lục Như Ân."
Lục Dĩ Tường mỉm cười vui vẻ mừng rỡ cuối cùng tổ tiên cũng đã nhìn thấy lòng thành của anh để cô sinh con gái chứ không phải con trai nếu cô sinh con trai thì sau này anh phải vất vả, cực khổ rồi.
Lục gia
Bốn năm sau, Lục Dĩ Tường đang ôm Bạch Nhã Băng ngủ rất say bỗng cánh cửa phòng của hai người mở ra đứa con gái đáng yêu, hai má phúng phính mặc bộ đồ ngủ màu hồng, tay ôm gấu bông leo lên giường đẩy Lục Dĩ Tường ra phía ngoài sát mép giường, nằm xuống ôm Bạch Nhã Băng nũng nịu nói:
" Ân Ân muốn ngủ với mẹ."
Bạch Nhã Băng vẫn nhắm mắt, môi cong lên ôm lấy cô con gái vỗ vỗ lưng cùng con gái cưng của mình chìm vào giấc ngủ.
Lục Dĩ Tường bị đánh thức còn bị giành mất vợ, anh tức tối mím môi muốn giành lại nhưng biết chắc rằng đó là điều không thể đành bất lực nuốt cơn tức xuống bụng.
Cứ tưởng sinh con gái thì vợ sẽ không bị giành mất ai ngờ vẫn bị giành đứa con gái này của anh suốt ngày chỉ bám theo cô không rời nửa bước, anh đã sai lầm rồi thật sự rất hối hận anh không muốn có con trai hay con gái gì nữa.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.