Dương gia
Cốc...cốc...cốc...Dương Diễn trong bộ vest màu xanh trông vô cùng lịch lãm khác hẳn dáng vẻ phong lưu, lãng tử thường ngày của mình, anh gõ cửa phòng Bạch Nhã Băng cất tiếng hỏi cô:
"Nhã Băng! Em thay đồ xong chưa? Anh có thể vào được không?"
Cạch! Bạch Nhã Băng mở cửa ra khiến cho Dương Diễn đứng hình sững sốt một phen vì cô quá xinh đẹp. Bạch Nhã Băng trong bộ vest màu trắng, tóc buộc cao phần đuôi tóc xoăn nhẹ, mang một đôi giày cao gót màu đen cả người toát ra khí chất khó ai sánh bằng, Dương Diễn không thể không thốt lên:
"Em gái! Hôm nay em quá xinh đẹp, bình thường đã xinh rồi bây giờ lại càng xinh hơn."
Bạch Nhã Băng mỉm cười không nhanh không chậm cất giọng nói:"Hôm nay anh ăn nhiều đường quá rồi đấy, chúng ta hãy mau đi xuống thôi."
Dương Diễn gật đầu cùng Bạch Nhã Băng đi xuống lầu, bà nội của cô thấy cô bước xuống liền đứng dậy tươi cười nói:"Cháu gái của bà xinh đẹp quá đi, càng nhìn càng đẹp."
Dương Diễn chỉ chỉ tay vào bản thân mình, anh cũng muốn được bà khen bà thấy thế tất nhiên là hiểu ý của anh, bà bĩu môi chọc anh:"Chỉ có cháu gái của bà là xinh đẹp còn cháu trai thì...quá bình thường."
Lục Dĩ Tường đứng bên cạnh Bạch Nhã Băng khẽ bật cười, Dương Diễn cảm thấy mình thật sự bị cho ra rìa rồi, khóc không ra nước mắt mà. Anh quay sang nhìn Hứa Tiểu Niệm rất muốn cô khen mình nhưng với tính cách của cô thì...anh chỉ có thể cười nhẹ gương mặt dần trở nên ủ rũ.
Hứa Tiểu Niệm khẽ cong khóe môi lên tiếng khen anh:"A Diễn! Hôm nay, anh mặc vest nhìn đẹp trai hơn hẳn đấy."
Dương Diễn ngạc nhiên tròn mắt nhìn Hứa Tiểu Niệm, cười mỉm, dáng vẻ ngại ngùng cố kìm chế không làm lố nhưng nội tâm lại bùng nổ vui như được mùa, đây chính là cảm giác được crush khen đẹp trai, anh vui quá đi mất.
Lục Dĩ Tường choàng tay qua vai của Bạch Nhã Băng cất giọng nói:"Chúng ta hãy đi thôi, đến lúc em phải xuất hiện cho Dụ Bối một bất ngờ lớn rồi."
Bạch Nhã Băng ừ nhẹ một tiếng chào tạm biệt bà nội và bác của mình rồi cùng Lục Dĩ Tường, Dương Diễn và Hứa Tiểu Niệm lái xe đi đến tập đoàn Bạch thị.
Lục gia
Lê Ngọc Quân nhìn thấy Lục Trân Trân nằm trên ghế sofa ở phòng khách gương mặt ủ rũ, bà bước đến ngồi xuống vuốt tóc hỏi cô:
"Trân Trân! Con làm sao vậy? Sao nhìn con không vui vậy?"
Lục Trân Trân ngồi dậy, vẻ mặt đáng thương hỏi mẹ của mình:"Mẹ! Có phải con rất đáng ghét không?"
Lê Ngọc Quân khẽ nâng mày có chút ngạc nhiên với câu hỏi này của con gái mình:"Con gái của mẹ có đáng ghét chỗ nào đâu chứ? Con gái của mẹ đáng yêu, xinh xắn như thế sao mà ghét được mà tại sao đột nhiên con lại hỏi như thế?"
"Nếu như con không đáng ghét thì tại sao thời gian gần đây anh ấy lại không gọi điện, trả lời tin nhắn, không chịu gặp mặt con chứ?"
Lê Ngọc Quân hơi híp mắt lại hình như bà đã đoán ra được người mà con gái cưng bà nhắc đến là ai rồi, bà cười mỉm hỏi:
"Trân Trân! Người mà con đang nói đến là A Nghị sao?"
Lục Trân Trân có chút giật mình lắc đầu lia lịa phủ nhận, nói trúng tim đen nhưng vẫn cố không chịu thừa nhận, mẹ của cô đã nhận ra giữa cô và Bạch Huyền Nghị có tình cảm với nhau từ lâu rồi chỉ là bà sợ cô ngại nên không hỏi đến mà thôi:
"Con đừng có mà giấu mẹ, mẹ là mẹ của con mẹ tất nhiên là biết con nghĩ gì con thích A Nghị đúng không?"
Cô gật gật đầu thừa nhận:"Lúc đầu con cứ nghĩ A Nghị cũng thích con nhưng hình như không phải."
Lục Trân Trân ôm lấy eo của Lê Ngọc Quân mếu máo nói:"Mẹ ơi, con không muốn mình bị thất tình hai lần đâu."
Bà vỗ dành đứa con gái bé bỏng của mình, tìm cách giúp cô:"Đợi sau khi anh hai và chị dâu của con quay trở về chúng ta ăn mừng rồi mẹ sẽ giúp con thử xem A Nghị có thích con hay không?"
Lục Trân Trân ngẩng đầu nhìn bà với đôi mắt sáng rực, đầu gật gật đồng ý với Lê Ngọc Quân nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng sợ rằng Bạch Huyền Nghị thật sự không có thích mình.
Tập đoàn Bạch thị
Tất cả cổ đông đã vào phòng họp, Bạch An Lương cùng Dụ Bối xuất hiện người của Dụ Bối vẫn còn băng bó, từ từ ngồi xuống ghế. Bạch Huyền Nghị đẩy cửa bước vào, Bạch An Lương khẽ nheo mắt nghiêm giọng hỏi anh:
"A Nghị! Tại sao cháu lại đến đây? Cuộc họp cổ đông này thì có liên quan gì đến cháu?"
Bạch Huyền Nghị ngồi xuống ghế, chân vắt chéo gương mặt lãnh đạm chậm rãi đáp lại ông:"Ai nói là tôi không có liên quan gì chứ? Ông nên nhớ tôi cũng là một thành viên của Bạch gia đấy còn về việc tôi lấy quyền gì ngồi ở đây thì một lát nữa ông sẽ biết thôi. Ông đừng nói nhiều nữa bắt đầu cuộc họp đi."
Bạch An Lương không để ý đến anh nữa mặc cho anh muốn làm gì thì làm, cuộc họp chính thức bắt đầu Dụ Bối đứng dậy đứng trước mặt tất cả cổ đông nói lớn:
"Hôm nay, tôi mở cuộc họp cổ đông này chính là muốn tuyên bố với tất cả mọi người rằng tôi sẽ từ chức chủ tịch này tôi muốn nhường lại vị trí này cho cậu của tôi là ông Bạch An Lương và tôi cũng sẽ chuyển mọi cổ phần đang có trong tay của mình sang cho ông ấy."
Tất cả cổ đông kinh ngạc bàn tán xôn xao hết cả lên, Dụ Bối giơ cao tờ giấy chuyển nhượng cổ phần mà lúc trước cô đã ép buộc Bạch Triết chuyển, cô ta tiếp tục cất giọng nói với mọi người:
"Trong tay tôi còn có cổ phần của ông ngoại ông ấy đã chuyển toàn bộ số cổ phần mà ông ấy đang có sang cho tôi vì vậy cho nên bây giờ ông Bạch An Lương là người có số cổ phần nhiều nhất Bạch thị."
"Vậy sao? Cô có chắc là nhiều nhất không?" Từ bên ngoài một giọng nói quen thuộc vọng vào, ngay tức khắc tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn ra phía cánh cửa.
Dụ Bối cùng Bạch An Lương trợn trắng, há hốc mồm không thể tin được những gì mà mình vừa mới nhìn thấy, tất cả cổ đông đồng loạt đứng lên sững sốt, hoang mang, ngơ ngác khi thấy có đến hai Bạch Nhã Băng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.